-Thôi,em không chơi đâu.Em biết lỗi rồi,lần sau em không dám phớt lờ anh nữa,được chưa? Đừng đùa nữa –Mai Mai nhìn Tử Long nhăn nhó cầu xin
-Anh không đùa đâu –Tử Long bỗng chuyển giọng rất nghiêm túc,không có chút nào là đùa cợt cả
Mai Mai khẽ lách người định trốn thoát khỏi anh nhưng Tử Long đã ghìm cô lại. Anh giữ chặt hai tay cô,lấy toàn thân mình đè cô xuống khiến Mai mai không thể nào mà nhúc nhích được
Chân cô cũng bị anh kẹp chặt một cách khéo léo.Anh ép đôi môi mình lên đôi môi cô hôn nồng nhiệt rồi hôn lên má,lên cổ,lên vai cô nữa
Thi thoảng lại thì thầm bên tai cô “Anh yêu em” hay “Hãy làm vợ anh nhé” rồi cắn vào tai cô khiến toàn thân cô tê liệt.Nhưng Mai Mai vẫn không mất hết lí trí.Cô biết anh định làm gì,cô không muốn chuyện đó xảy ra. Mai Mai cố nài nỉ anh
-Tử Long,em chưa sẵn sàng.Hãy cho em thời gian
Nhưng đáp lại lời cầu xin của cô là câu trả lời gọn lỏn đến đau lòng
-Không,anh không chờ được.Đừng lo.Anh sẽ không làm em đau đâu. Cho anh nhé?!
Mai Mai vẫn không ngừng kháng cự lại,cô lắc đầu qua bên nọ bên kia cố tránh khỏi đôi mối anh nhưng vẫn không thoát nổi. Đôi môi anh tài tình quá,anh vẫn tiếp tục bá đạo trên môi cô
Bàn tay anh không ngừng di chuyển,anh đưa tay xuống dưới nhẹnhàng kéo váy của cô lên cao.Mai Mai cố oằn mình giãy giụa nhưng không hề hiệu quả bởi làm sao cô cóthể thắng nổi sức nặng của anh chứ?
Đầu cô tràn ngập hình ảnh của Lạc Dương.Không hiểu sao cô lại nhớ anh ấy đến phát điên vào lúc này
“Em sẽ là vợ anh,của riêng anh mãimãi” –câu nói ấy cứ vang lên làm côđau đớn vô cùng.Cô không muốn thất hứa với Lạc Dương,không muốn có ai khác ngoài anh được động chạm tới mình kể cả Tử Long.Và cô cần phải thoát khỏi vòngtay quái quỷ kia
Đang trong lúc hoảng loạn ấy,đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.Nếu không chống lại được thì cô sẽ giả vờ chấp nhận.Nghĩ gì làm nấy
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh hôn anhcuồng nhiệt,không có một chút biểu hiện chống cự nào mà hơn thế cô còn cố tỏ ra thích thú nữa
Tử Long thấy thái độ của cô thì hàilòng lắm.Anh nghĩ cô đã chấp nhận anh.Vậy nên anh chủ quan buông lỏng cô ra để cô được thoảimái.Mọiviệc diễn ra đúng như dự kiến của Mai Mai.Nhân lúc Tử Long đang lơ là,cô dùng hết sức đẩy anh ra một bên
Bị bất ngờ Tử Long ngã nhào rồi lăn từ trên giường xuống dưới sàn. Dù đang thở hổn hển vì cuộc vật lộnkhông cân sức vừa rồi,nhưng Mai Mai cố thu hết sức tàn còn lại chạy bán sống bán chết ra ngoài. Cô chỉ đủ sức chạy vào phòng vệ sinh rồi đóng chặt cửa lại
Vào đến trong đó, cô dựa lưng vàotường,mồ hôi vã ra khắp mặt và cả người nữa. Nhưng cô lại không khóc.Bình thường cứ gặp chuyện gìbất ngờ khó khăn cô rất hay khóc.Nhưng bây giờ cô rất mạnh mẽ,tự an ủi bản thân.
Trước đây cô có Lạc dương,mỗi lúcđau buồn cô đều tìm đến anh ấy vàanh sẽ cho cô một bờ vai.Chuyện ấydiễn ra như cơm bữa nhiều đến mứccô không nhớ nổi là bao nhiêu,nhiều đến mức mà nó đã thành một thói quen khó bỏ