Satomi vung kiếm. một tên, hai tên rồi bốn tên ngã xuống nằm sóng xoài trên bãi cát rên rỉ. tên có vẻ là đàn anh nhìn nó rồi nhìn xuống đám đàn em đang lăn lóc trong vũng máu mặt mũi tái mét.
vừa đúng lúc Kaishi đi mua nước về. từ đằng xa anh nhìn thấy Satomi tay cầm kiếm còn một bọn nằm quằn quại giữa bãi cát. Còn một tên đang đứng cách Satomi một khoảng. anh vội cho xe tấp vào thành đường rồi chạy xuống chỗ Satomi.
- có chuyện gì vậy?- anh hỏi nó.
- không có chuyện gì đâu. Đùa nhau tý thôi.- nó nói hờ hững với anh. Rút khăn ra lau kiếm, nó quát:
- Cút đi.
- nhưng rốt cuộc là có chuyện gì? Em không sao chứ?- Kaishi lo lắng hỏi. nhìn nó bây giờ mặt lạnh tanh, không giống nó mấy phút trước còn vô tư hồn nhiên chạy nhảy dưới làn nước biển xanh ngắt.
- không sao. về thôi. mất cả hứng.
cả bọn kia nghe nó quát thì đứa nọ dìu đứa kia đứng dậy chạy. tên đầu sỏ còn ngoái đầu lại nhìn nó, buông một câu đe doạ:
- mày nhớ mặt tao đó.
Nó nhếch môi cười khinh bỉ. làm quái gì phải nhớ cái loại đó. Nói rồi nó bước về phía chiếc xe của nó, không nói thêm câu gì với Kaishi, nó mở cửa sau leo lên ngồi, mắt hướng về phía biển. một phàn vì nó không biết nói gì với anh sau chuyện cái ôm và nụ hôn bất ngờ kia. phần nữa là do mới đánh nhau nên nó hơi mệt. nó thiếp đi trên băng sau, đầu dựa vào tấm kính xe trong suốt. gương mặt nó lại thanh bình.
suốt quãng đường về anh vừa lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn nó qua tấm gương trước mặt. nụ hôn lúc nãy làm anh bối rối. nếu nó thức thì chắc hẳn anh cũng không biết phải nói gì với nó. nếu nó hỏi tại sao anh làm vậy thì anh càng chịu thua. Không giải thích nổi.
về đến nhà, anh ngắm nó ngủ một lúc rồi gọi nó dậy. nhưng mà nó ngủ say quá, hết cách, anh bèn mờ cửa xe rồi bế nó leo nguyên mấy tầng cầu thang đưa nó lên phòng. đặt nó nằm ngay ngắn lên giường, anh lại ngắm nhìn gương mặt của nó. Hic. cứ một lần nhìn cái miệng chúm chím hé mở của nó là anh cứ muốn hôn nó. Thêm một lần chắc không sao đâu nhỉ? với lại nó đang ngủ mà. Lúc trước cũng hôn lúc nó đang ngủ mà nó có biết gì đâu. thế là anh lại nhẹ nhàng chạm nhẹ môi anh vào môi Satomi. một chút tham lam, anh muốn thời gian ngừng lại ngay lúc này, để anh chìm vào thứ hạnh phúc giản đơn này.
- anh yêu em.- anh thì thầm vào tai nó. Nhưng lần này thì nó ngủ say thực sự nên chẳng nghe thấy gì. Đúng lúc anh nói cái câu quan trọng nhất thì nó lại ngủ thật mới chết chứ. Hic.
..………………
- ba, mẹ, 2 anh. Con có chuyện muốn nói.- sau buổi cơm chiều, khi mọi người đang ngồi quanh bàn ăn tráng miệng, nó nói.
- sao thế con gái? Có chuyện gì vậy?- ba nó hỏi thân mật.
- con muốn về Việt Nam một chuyến. mọi người có muốn đi với con không?
- về Việt Nam? ừ. Cũng đến lúc con nên về lại que hương con rồi. - mẹ nuôi nó nói giọng trầm buồn. bà sợ nó về đấy, nhớ ra tất cả, bà sẽ mất nó. Tuy nó không phải đứa con do bà mang nặng đẻ đau nhưng trong thâm tâm bà luôn xem nó như đứa con gái út trong nhà, hết lòng yêu thương chăm sóc nó. giờ nó muốn về nơi nó sinh ra và lớn lên, bà không thể phản đối. bà không muốn hằng đêm nó phải giật mỉnh tỉnh dậy vì những giấc mơ không đầu không cuối. nhìn ánh mắt buồn buồn củanó mỗi