Old school Swatch Watches
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Không Phải Là Cổ Tích

» Thể loại: Truyện Teen

» Đăng lúc: 17:54 30/12/2013
» Lượt xem: 14256
↓Xuống cuối trang↓


Cứ thế tôi vừa nghĩ ngợi vừa giương mắt ếch nhìn Phước Nguyên. Trong khi đó thì hắn ta vẫn cười cười trông rất thản nhiên.

Hình như là em không nhớ thật rồi! Anh quên mất điều đó! Nhưng không sao! Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! Anh đang làm tôi sợ đấy! Thôi tôi về đây! Bye anh!

Theo tình hình như bây giờ thì tôi cần phải chuồn gấp. Tên tóc vàng ngã xuống đất với một lúc không quá mạnh, bác sĩ cũng bảo là não bộ anh ta không bị ảnh hưởng gì nhưng thực tế đang chứng minh điều ngược lại. Không nên chấp nhặt với người bệnh. Tốt nhất là để Phước Nguyên ở một mình và ngủ một giấc cho tỉnh táo. Thái độ của anh ta như thế này còn khiến tôi thấy kinh khủng hơn lúc trước. Thà anh ta cứ lạnh lùng, kiệm lời và kiêu ngạo như xưa thì mọi chuyện có khi lại hay hơn. Hix...

Em bỏ anh lại một mình sao tình yêu ? Em không biết là anh rất sợ một mình trong bệnh viện à ? - thái độ gì thế này chứ ? Nũng nịu à ? Tôi sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi! Akkkkkkkkkkkk Tôi xin anh đấy! Làm ơn bình thường lại đi! Vì nãy mà nãy giờ da gà tôi nổi rần rần cả lên rồi này! - tôi khổ sở nhìn Phước Nguyên. Có thể là do em chưa quen nên vậy! Nhưng không sao! Anh bỏ qua tất cả! Nhưng nếu bây giờ em dám để người yêu lại một mình thì anh sẽ nhảy xuống đó đó! - anh ta làm mặt ngơ nhìn tôi.

«Xuống đó»? Đó là đâu ? Tôi vội nhìn theo tay của tên tóc vàng. Ngón trỏ của hắn chỉ ra phía cửa sổ. Không phải chứ ? Anh ta mấy tuổi rồi mà còn đem cái trò này ra dọa tôi hả trời ?

Cho tôi xin hai chữ bình yên đi! Dù biết là anh bị chấn động tâm lý nhưng tôi không ngờ anh bị nặng như vầy! Thôi nhé! Mọi chuyện dừng lại ở đây nhé! Tôi về đây! Mệt lắm rồi!

Tôi bực mình thực sự. Nãy giờ vì nghĩ hắn ta là bệnh nhân nên tôi cố gắng nhường nhịn. Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm. Tôi phải về!

Và thế là tôi chạy nhanh ra cửa phòng, miệng không ngừng lầm lầm thái độ kì quặc của tên tóc vàng. Nhưng chết tiệt là cái cảm giác ấy lại xuất hiện. Và tôi nhìn thấy tên tóc vàng đang rơi tự do giữa không trung. Cái quái gì vậy ?

Theo phản xạ, tôi quay lưng lại nhìn. Và đúng là Phước Nguyên đang đứng sát bậu cửa sổ và chuẩn bị...nhảy!

Không!

...

Có lẽ kiếp trước tôi nợ nần gì với tên tóc vàng nên kiếp này tôi phải chịu sự hành hạ của hắn. Như bây giờ đây, tôi đang phải nằm trên chân của hắn để cho cái bàn tay mảnh khảnh như con gái ấy vuốt vuốt trên đầu tóc mình. Hừ! Tại sao hắn lại thành ra thế này chứ ? Đáng lẽ đưa hắn vào viện xong thì tôi về nhà quách cho rồi. Nếu thế thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Bực mình thật!
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,38,39,[40],41,42,112 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Không, Phải, , Cổ, Tích, Truyện, Teen, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Em Đã Là Thiên Thần
icon Luôn Sẵn Sàng Tặng Cậu Cái Ôm
icon Vợ Ơi! Chào Em
icon Không có sự tình cờ, đó là số mệnh
icon Con Nhóc Bướng Bỉnh
icon Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái
icon Bao Nhiêu Cũng Không Đủ
1234...101112»
» Online: 1
» Trong ngày: 20
» Tổng: 14256 - Load: 0.0002s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>