nào.
- Ừ- Nhỏ vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, chỉ nghe mang mang và đáplại như một cỗ máy.
- Có vẻ em không thích anh hay không thích nói chuyện với anh?
Cậu đang bắt đầu mất niềm tin. Liệu cô ta......là trai giả gái không nhỉ? Có khả năng lắm chứ!
- Cả 2!
- Tại sao- Cậu nhíu mày, cảm thấy rất bực bội.
- Tại mẹ dạy không nên nói chuyện với người xấu, họ có thể hại mình!- Nhỏ lật một trang sách, giọng nói
như cưừoi như không, đôi mắt màu lam hơi sang lên, tuyệt nhiên không để người khác nhìn thấy.
- Em đang chửi khéo tôi phải không?Bun nổi giận, lòng tự ái của cậu bị chạm đến, đây là lần đầu tiên có người con gái nói chuyện với cậu như
thế này khiến Bun không thể không nổi giận, nhưng vẫn len lói một chút thú vị.
Không gian lại bắt đầu trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Mãi lúc sau mới có tiếng ngưừoi con gáivang lên, mỏng
manh nhưng đầy ma lực.
- Im lặng tức là đồng ý!
Bun nắm chặt tay. Thật hết nói nổi mà. Cậu quay đi như thể muốn nói: ''Không còn gì để nói''.Nhỏ nhìn
theo, không cảm xúc.
- Vô nghĩa!
Ở phòng khách ông Mã Tâm đang trò chuyện với bà Lã Mai thì thầy Bun hừng hực lửa đi ra liền hỏi.
- Sao thế cháu?- Bà Lã Mai lo lắng, sợ lại bị nhỏ con bà làm gfi mà bốc cháy thế kia.
- Dạ! Chỉ là......- Bun định khai hết tuốt tuồn tuốt tội trang của nhỏ ra nhưng lại khựng lại, họ mà lăn ra
cười thì biết chui vào đâu?- con thấy trời nóng quá!
- Con không sốt chứ? Hôm nay trời 18 độ mà nóng ư- Ông Mã Tâm nhìn con trai ái ngại.
- Dạ1 Con đừa đấy! À cô nãy cho con hỏi chút được không ạ?- Bun lễ phép.
- Con cứ hỏi đi- Bà Lã Mai cười, gật đầu, bà rất ấn tương về cậu con trai này, thích hợp để làm con rể đây!
- Thanh có bị châns thương ở đâu không ạ?
- Hả? Sao..cháu...- Bà ngạc nhiên
- Cô trả lời dùm chau đi ạ- Cậu săn đón.
- K..không!Nó hoàn toàn bình thường- Bà nói mà trong lòng cảm thấy khó hiểu vo cùng.
- Vạy ạ! Vậy có thể chi cháu được àlm chồng Thanh không ạ?
-Hả- mẹ nhỏ và ba cậu há hôc mồm.
~ hết chap 9~
Chap 10: Yêu tôi thì phải đi học.
- Sao cơ? Cháu muốn làm con rể ta à- Mẹ nhỏ che miệng cười.
- Thằng bé này! Chuyện lớn vậy mà nói như đùa vậy- Ba cậu khó hiẻu nhìn Bun, vẫn chưa dám tin là thật.
Ông chả sỡm biết đứa con tải ông thay bồ hơn thay áo sao.
- Con nói thật đó cô- Cậu nhìn bà Lã Mai như van nài, chắc bà khôgn đồng ý cậu đâm đầu zô tường quá!
Không!
Một giọng nữ vang lên như một con dao lia qua cậu, mà dù nó có lia nhanh thế nào cũng đẻ lại vết xẹo
thương.
Người con gái mặc váy trắng, đang đứng ở gần cầu thang nhìn về phía họ, Không ai khác ngoài chị Sa nhà
ta.
- Con bé này!Sao lại lỡ nói thế- Bà Lã Mai nhìn con gái, ve không hài lòng nhưng cũng có chút bông đùa.