hàng loạt tin nhắn đến từ các số khác nhau, Rút kinh nghiệm nó nhấn njts gọi luôn thì cũng....hết pin.Con
nhỏ này nấu cháo với trai gì mà dữ quá vậy. Không sao1 Không sao còn Sa cô nương kia mà.
- Tao có bao giờ mang điện thoại đâu, sách nói tiêps xúc nhiều gây hại lắm.
- Vậy....vậy là...........phải di xe căng hải về nhà sao- Nó ôm đầu, đập côm cốp vào thân cây.
Hoàng Duy Phong! Em yêu anh ý lộn lời thoại tôi hận anh. chờ đấy!!!!!!!!!!!!!
Chap 7: Không vợ chồng gì hết!!!!!!!!!
Bọn nó phải đi bộ 20 km mới có thể về nhà. Đối với mấy vị tiểu thư như chúng nó thì đúng là không còn gì
để nói: quá khủng khiếp. Nhưng biết làm thế nào khi trên đường không một bóng người, không một chiếc
xe, ngay cả mẫy con động vật bé xíu cũng không.Đi được chừng 10 phút, nhỏ Sunny mệt bơ phờ, tay cầm
chiếc ví nhét dầy polime mà ngao ngán:
- Tao chưa bao giờ thấy tiền lại vô tác dụng như lúc này.Chồng mày chơi ác thật.
Nó không nói gì, chỉ lôi nhỏ dậy rồi cố đi tiếp.Nó cũng mệt lắm, trời thì nắng cháy da cháy thịt mà phải đi
trên đường nhựa, hơi nóng hấp lên thật chỉ muốn lao nhanh xuống biển mà tự vẫn cho rồi.
- Bình thường bọn mày về nhà lúc mấy giờ- Sa nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.
- 1 hoặc 2 giờ, mà có chuyện gì không?- Nó trả lời, cái giọng ỉu xìu như có lệ để làm cho không khí ồn ào len 1 tý, trông đỡ giống bị lạc trên hoang
đảo.
- Vậy thì tốt! Nếu muộn mà không thấy về thì nhất định ba mẹ sẽ đi tìm, lúc đó đầu tien là đến trường rồi sẽ
biết bọn mình ở đây mà đến đón.- Sa giảng giải, không hiểu sao nó còn nhiều sức như vậy nữa.
- Ừm nghe có lý! - nó gật gù.
- Vậy là không phải di tiếp chứ gì?- Nhỏ Sunny zui ra mặt, nếu đi tiếp thì cái ý nghĩ lao xuống biẻn sẽ được thực hiẹn ngay trong tức khắc.
- Nhưng là 1, 2 h đêm cơ- Nó nói. Đúng là có năng khiếu khiến người khác tức chết mà. Giống anh Admin
đóng sever khi người chơi đang săn boss hăng say vậy.Lần đầu tiên nó làm Sa và nhỏ Sunny té sỉu.
- Nhưng còn Sa, chắc mày về đúng giờ lắm hả?- Nó nắm lấy tay Sa, đôi mắt tràn đầy hy vọng.
- Tao sống ở thư viện- Sa cô nương đáp khiến nó nằm trên đường phụt khói trắng ở miệng như người
nghiện bị chích quá liều.Trong lúc đang ''lên cơn'', trong đầu nó hiện lên hình ảnh của hắn nhưng là hình ảnh
người hắnbị 200 con dao đâm vào ( eo ui chị ý ác thế) và đang dẫy đành đạch như cá nằm trên thớt.
Bọn nó phải gọi mãi nó mới thôi ngoác miệng cười, mắt ngừng chảy nước mắt khôgn rõ nguyên do.
Đi được them một lúc nữa, không biết một lúc nữa là bao nhiêu nhưng trông chúng nó thân àn ma dại lắm
ắm lun.Mặt đỏ bưng bừng, chân tay rã rời giống như cái dây cứ đu đi đu lại, khiến cho Bun choáng cả váng,
lại tưởng giữa ban nagỳ ban mặt lại gặp cô hồn chứ.
- Chào các em!- Bun vẫy vẫy tay. Hắn đâu phải là ác lắm chỉ định cho nó đi bộ 5 km thôi là sẽ có thằng bạn