-Có thích tôi thật không? – Nó nói
Cậu dừng lại đột ngột, im lặng……Nó hồi hộp chờ câu trả lời từ cậu bạn cùng bàn. Nó cũng đứng lại.
-Có – cậu nghiêm túc. – tôi thích cậu hơn cả bản thân tôi.
Nó ngạc nhiên hết cỡ nhưng lấy lại bình tĩnh và cũng như che đi khuôn mặt đang ửng đỏ. Nó hỏi:
-Tại sao? Từ lúc nào?
-Từ lúc gặp cậu, tôi đã thấy cậu rất thú vị. Càng tiếp xúc, càng biết về quá khứ của cậu. Tôi càng thích cậu nhiều hơn. Lí do thì tôi không biết, có lẽ tôi thích cậu về tất cả.
Một thoáng sững sờ. Nó nhìn tên bạn, mỉm cười. Nụ cười trong ánh hoàng hôn cũng làm Thiên giật mình, cậu cười nhìn nó và ngay tức khắc chạy đến ôm nó.Nó không phản kháng, nó ôm lại tên bạn đã chiếm một phần không nhỏ trong lòng nó……
An nhìn thấy cô bạn lập tức bỏ chạy.
Quang thì cười mỉm, nhưng anh lập tức quay đi,….toan tính một âm mưu.
Nó nói:
-Cảm ơn cậu, cảm ơn. Tôi……..
Chưa kịp nói hết câu tức thì nó cảm nhận được một lượt phi tiêu đang nhắm vào nó. Thiên cũng vậy, cậu lập tức………
Chap 17: Thế chỗ cho tình cảm….
--------lời kể của An------
“Tình yêu đồng hành với thời gian
Qua một lần khó có cơ hội thứ hai
Đã vì sợ mà bỏ cơ hội duy nhất
Đã thế thì luyến tiếc chỉ thêm đau ”
Tôi chạy từ con phố này đến con phố khác. Không còn biết thời gian và không gian. Tôi chạy mãi không có điểm dừng. Cắm đầu chạy để đừng rơi nước mắt.
Tôi nhìn thấy Thiên và Di ôm nhau, hai người có vẻ hạnh phúc. Sao thế này, sao tim tôi đau quá.
Tôi tìm cho mình một đồi cỏ. Tồi ngồi xuống, nước mắt tôi rơi. Mặn! Sao nước mắt mặn quá dậy? Chẳng lẽ tạo hóa cho con người nước mắt để phải nếm đủ Đắng – cay – mặn hay sao?
“Quên đi An à, mày hãy quên đi cái nỗi đau này, mày hãy quên đi tình cảm cho Thiên bởi mày là kẻ nhút nhát. Mãy đã có cơ hội nói chuyện với Thiên, mày đã có cơ hội trở thành bạn gái của Thiên nhưng mày không nắm bắt. Mãy đã có cơ hội nói rõ với Thiên là mày thích, mày yêu Thiên biết nhường nào nhưng mày đã vì nỗi sợ mà không bày tỏ. Mày đáng chết lắm An à!!!!!!”- Tôi hét lên giữa màn đêm bao phủ.
Tôi mất bình tĩnh, tôi nhìn lại mình, một con người ít nói, một con người luôn có cái nhìn và khuôn mặt vô cảm lại khóc…nực cười thật cứ như một băng nữ đang bị tan chảy.
Tôi đáng lẽ không nên gặp Thiên vào lúc đó, để khỏi phải đau, khỏi phải nhớ, khỏi phải yêu.
Xin cậu Thiên à, hãy ra khỏi tim tôi, hãy xóa nhòa kí ức của cậu trong tôi…..
Tôi khóc, khóc mãi. Trời không mưa, quang đãng đến lạ. Nhưng có lẽ người cũng quá đau buồn vì cô con gái bé bỏng, ít nói và hiền lành của mình đang chịu một nỗi đau quá lớn……..
----------lời kể của Di---------
------tối hôm đó nhà họ Lâm-----------
-Tiểu thư đã về - Ely chạy ra mở cửa sao khi thấy bóng tôi ở đằng xa, đỡ tôi là Thiên vì tôi đang đi cà nhắc.
Ely hốt hoảng chạy ra xem, nhỏ hỏi dồn. “Tiểu thư bị gì thế? Tiểu thư có sao không? Tiểu thư đến bệnh viện nhé?......”