Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Đừng Để Sói Ăn Thịt

» Thể loại: Truyện Teen

» Đăng lúc: 17:40 05/01/2014
» Lượt xem: 7752
↓Xuống cuối trang↓


- Cô đến tìm giám đốc à? - tôi chủ động hỏi. Và tất nhiên là tôi đang ấp ủ một âm mưu rồi.

Cô gái cười thân thiện rồi trả lời:

- Đúng vậy!

Hứ, cô không cần trả lời tôi cũng biết. Tôi cố ngoác miệng ra cười:

- Thật không may. Giám đốc của chúng tôi đang đi gặp khách hàng. E là hôm nay cô không có cơ hội gặp anh ấy rồi.

"Ding"

Thang máy mở ra. Cô gái đứng lại với vẻ mặt hoài nghi:

- Tôi vừa gọi điện cho anh ấy, anh ấy bảo vẫn đang ở công ti chờ tôi mà.

Gớm! Chờ cơ đấy. Anh ta lúc nào cũng chu đáo với phụ nữ thế sao? Không khiến họ phát cuồng lên vì anh ta thì anh ta không chịu được. Tôi vội vàng nói:

- Đang lẽ là như vậy. Nhưng giám đốc cũng vừa mới gọi điện bảo tôi thông báo cho cô. Nói là hẹn cô khi khác.

Cô gái khẽ ồ lên rồi lại nói:

- Sao anh ấy không gọi điện cho tôi? Tôi thử gọi cho anh ấy xem sao?

Khi cô ta vừa rút điện thoại ra thì tôi hốt hoảng ngăn lại. Phải ngăn chặn kịp thời:

- Ấy đừng! Giám đốc đang gặp khách hàng khó tính. Họ rất ghét bị làm phiền. Nếu cô không muốn để Tường Quân phải khó xử thì nên cất điện thoại đi. Có gì khi nào giám đốc về tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện cho cô.

- Vậy được không?

- Được mà.

Oh yearhhh!!!! Cô ta cũng chịu quay lưng bỏ đi rồi. Tôi đứng gào rú ở hành lang một lúc rồi mới chỉnh lại tư thế và bước vào phòng có một chiếc ghế to, trên chiếc ghế có một con sói đang ngồi lù lù một đống ở đó.

Tường Quân vắt chân lên bàn nhìn phát ghét vẻ suốt ruột. Thấy chưa? "Muốn" quá rồi phải không? Tôi không cho anh được thỏa mãn. Đây là nơi làm việc. Tôi hất mặt về phía anh ta nói:

- Cái cô gì gì đó dặn tôi nói với anh là có chuyện nên không đến được.

Tất nhiên là anh ta sẽ nghi ngờ:

- Vậy sao?

- Phải! Anh gọi điện cho cô ta thì biết.

- Khỏi, cô ta không đến được thì thôi.

Haha. Xin lỗi nhé! Giám đốc. Hẹn ngài khi khác gặp cô ta. Tôi phải gặm nhấm niềm vui này đã. Từ từ thôi không thì hết mất.
Ngày qua ngày, anh chàng thư sinh Phan Nguyên cũng đã say tôi như điếu đổ. Hằng ngày đến rước tôi đi làm và đưa tôi về. Mua đồ cho tôi, đưa tôi đi ăn và tất nhiên là anh ta sẽ trả tiền. Thật là quá hài lòng. Đây gọi là: Tuy tôi không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn". Đám con gái hâm mộ Phan Nguyên thấy anh ta có vẻ thích tôi thì ra sức thêm mắm dặm muối vào mấy câu chuyện phiếm liên quan giữa tôi và anh. Điều này làm tôi thích thú vô cùng, đây là lần đầu tiên tôi được làm người nổi tiếng, thật quá tuyệt vời.

- Thư kí Trinh! Tôi đã nghe chuyện giữa cô và Nguyên.

Tên biến thái mỉm cười nói với tôi.

- Có liên quan gì đến anh không?

Quân chống tay lên bàn tựa cằm mình vào đấy rồi lại nở một nụ cười đểu giả:

- Có. Tôi rất không hài lòng.

- Lí do?

- Cô là thư kí của tôi. Trong công ti có lời ratiếng vào như thế thật khiến tôi có chút mất mặt.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,17,18,[19],20,21,32 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Đừng, Để, Sói, Ăn, Thịt, Truyện, Teen, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Em Đã Là Thiên Thần
icon Luôn Sẵn Sàng Tặng Cậu Cái Ôm
icon Vợ Ơi! Chào Em
icon Không có sự tình cờ, đó là số mệnh
icon Con Nhóc Bướng Bỉnh
icon Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái
icon Bao Nhiêu Cũng Không Đủ
1234...101112»
» Online: 1
» Trong ngày: 5
» Tổng: 7752 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>

The Soda Pop