Quan Chấn Ngôn không quay đầu lại, nhưng trong nháy mắt nhu hòa trên mặt hắn liền thu lại. Con mắt hắn nhíu lại, thoáng qua trong mắt một đạo lệ khí(tàn ác).
Quan Chấn Ngôn nhanh chóng ngồi vào bên trong xe, thuận tay kéo cửa xe lên.
"Chấn Ngôn"
Âm cuối của La Gia Lệ cùng đóng cửa phanh một tiếng, đồng thời bên trong xe bị khóa vào.
"Lái xe." Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ nói.
Xe bỗng chốc đi phía trước, ánh mắt Đỗ Nhược Đồng theo từ ánh mắt oán hận của La Gia Lệ ngoài cửa xe, chuyển qua trên người Quan Chấn Ngôn, hắn ngồi rất thẳng, cả người ngồi giống như là tượng đá bị nguyền rủa .
"Anh ..." Đỗ Nhược Đồng thấp giọng mà nói ra.
" Hiện tại anh không muốn nói chuyện." Quan Chấn Ngôn nghiêng người sang, hai cánh tay khoanh tay ở trước ngực, không nhìn cô một cái.
Đỗ Nhược Đồng nhìn phía ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy khuôn mặt ưu thương như muốn rơi lệ của cô ngoài cửa sổ.
Cô không biết hắn và La Gia Lệ có quan hệ như thế nào, nhưng cảm xúc của Quan Chấn Ngôn rõ ràng như thế. Nếu như không phải có ý nghĩ với đối phương, không cần tức giận như thế!
Biết hắn đang để ý đến chuyện nữ nhân khác, giống như có gai đang đâm vào ngực cô, đâm vào mỗi một lần hô hấp cũng có thể cảm thấy thật là đau.
Đỗ Nhược Đồng đưa mắt nhìn cửa sổ xe, muốn trộm nhìn vẻ mặt hắn, lại phát hiện hắn đã sớm quay lưng lại, cũng giống cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô bất ngờ cúi đầu, ngón tay lặng lẽ xoa đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, đột nhiên phát hiện nhiệt độ ngọc trai, thật ra thì
Rất lạnh
Dọc theo đường đi, khuôn mặt Quan Chấn Ngôn rét lạnh, Đỗ Nhược Đồng cũng không muốn mở miệng nữa.
Sau khi về đến nhà, cô muốn nói lại thôi chỉ nhìn hắn một cái.
"Cái gì anh cũng không muốn nói." Quan Chấn Ngôn tự mình đi về phía cầu thang, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Đỗ Nhược Đồng đứng phía dưới bậc thang, nhìn thân ảnh cao ngạo từ chối của hắn, ngực chảy máu tựa hồ rất đau đớn, tuyệt vọng, nhất là tâm trạng của cô trong thời điểm này.
"Em không muốn gánh chịu mặt trái tâm tình của anh! Chẳng lẽ em không có tâm tình sao? Chẳng lẽ em sẽ không bị tổn thương sao? Anh không muốn nói thì cái gì cũng đừng nói! Từ nay về sau, em sẽ coi mình là vợ được anh dùng tiền mua, em không muốn quan tâm đến hỉ nộ ái ố của anh nữa, anh cứ tiếp tục cô độc thêm nữa đi!"
Đỗ Nhược Đồng gầm nhẹ hết những lời này, nước mắt đã sớm đảo quanh hốc mắt.
Nhưng cô không khóc.
Cô kiên cường thẳng tắp sống lưng, cũng không quay đầu lại đi lên lầu, đi qua hắn.
Cô biết hắn đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn hắn, một lần cũng không có.
Đỗ Nhược Đồng như cái xác không hồn quay trở về phòng mình, không nhúc nhích ngồi ở trước bàn trang điểm, trong hốc mắt nước mắt vẫn không rơi xuống. Cô không cần phải làm kẻ ngu nữa rồi, không cần để cho tâm tình của mình theo hắn phập phồng không chừng.
"Mình đã làm sai điều gì?" Cô khàn giọng hỏi chính mình trong kính.