- Ừ, biết!_ Ana vẫn thản nhiên_chuyện này mới xảy ra hôm qua thôi mà.
- Bà... Thế ai là bang chủ?
- Ko biết. Nhưng sẽ tìm ra.
- Haizz. Bà đúng là_ nó thở dài_ công ty hôm qua bà có giải quyết ko thế? Hay là đùn đẩy sang người khác?
- Ơ, tớ làm 50% mà. Còn lại thư kí giải quyết!
- Bà đúng là lười. Cái 50% của bà thì nói thực 30% thì bà đùn nốt sang thư kí.
- Bà chỉ được cái hiểu tôi_ Ana cười hìhì_ vậy nên đừng phạt tớ bằng cách giải quyết việc công ty.
- Được rồi_ nó bỗng ngước đầu lên, hơi hoảng_ ơ, tên đáng ghét anh đứng ở đây bao giờ thế?
- À. Tôi vừa mới tới xong. Hai người đang nói chuyện gì thế?_ hắn hơi xanh mặt, ngồi xuống bên cạnh nó.
- Ko có gì_ nó trả lời_ ăn là chính thôi.
- Heo hả?_ hắn trợn tròn mắt khi nhìn đống đồ ăn.
- Của Ana đấy_ nó hơi nhăn mặt.
- Ôi trời!
- Mặc kệ tui!_ Ana phụng phịu.
- Ừ_ nó nín cười.
...
\" Thực ra... Cô là ai? Nguyễn Bảo Nhi?\" Nó đang trở về nhà sau giờ học mệt mỏi. Trên đường nó luôn có cảm giác bị theo dõi. Nhưng nó vẫn tỏ ra ko có gì, lặng lẽ đi. Rẽ vào ngõ hẻm, nó trốn vào một nơi. Tên theo dõi đang ngó nghiêng tìm nó. Thì ra là...
- Lãnh Hoàng Minh Tuấn! Sao anh lại ở đây?
Hắn giật mình.
- Ơ, tôi...
- Nói!_ nó gắt lên.
- Tôi... Tôi..._ hắn lắp bắp_ à... Thì... Tôi... Tôi... Chỉ muốn biết nhà cô thôi_ hắn bịa ra một lý do \"củ chuối\"
- Ko. Anh đi về đi_ nó quay ngoắt đi.
- Khoan... Khoan đã!_ hắn gọi với lại_ tôi có chuyện muốn nói!
- Gì?_ nó khó chịu quay đầu lại.
Hắn lấy hết can đảm hỏi nó:
- Nguyễn Bảo Nhi. Rốt cuộc thật sự cô là ai?
~end chap 7.1~
Chap 7.2: (tiếp)
- Nguyễn Bảo Nhi. Rốt cuộc thật sự cô là ai?
Nó bất ngờ. Hắn hỏi thế là có ý gì? Lẽ nào...
- Anh nghe hết chuyện sáng nay ở căng tin rồi?_ nó mặt ngoài bình thản, nhưng bên trong lại đang rất lo lắng.
- CÔ TRẢ LỜI TÔI ĐI!_ hắn cáu gắt, bóp chặt tay nó.
- A!_ nó đau quá kêu lên_ bỏ tay tôira!
- Xin lỗi!_ hắn buông tay nó ra_ cô có sao ko?
- Ko sao_ nó xoa xoa cổ tay, trả lời.
- Vậy bây giờ cô trả lời tôi đi_ hắn nghiêm mặt_ mau lên!
- À, thì...
--W w w . k e n h t r u y e n . p r o--
Nó về phòng, thở dài. Một ngày mệt mỏi. Nó gọi điện cho Ana:
- Blo!_ Ana đùa_ sao hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao mà gọi cho tôi vào giờ này vậy?
- Ko đùa_ nó nghiêm giọng_ hắn biết tất cả rồi!
Ana giật mình. Cái gì cơ?
- Ai? Chuyện gì? Biết cái gì?
- Minh Tuấn. Tất cả mọi chuyện.
- Rốt cuộc là sao?
- Hắn đã nghe được hết cuộc nói chuyện của chúng ta sáng nay.
~trở lại~
- Vậy bây giờ cô trả lời tôi đi_ hắn nghiêm mặt_ mau lên!
- À, thì...
- Mau lên!_ hắn bực bội_ cô đừng giấu tôi!