- Đừng động vào người tôi, cô....cô xuống nhà đi, tôi không cần ai giúp hết á!
- Là anh nói nha, tôi định giúp anh dọn phòng nhưng thôi, có lẽ người ta không muốn. – Nó hí hửng chạy xuống nhà, lần này có vẻ cẩn thận hơn vì không bị hôn đất nữa.
- NÀY, ĐỨNG LẠI ĐÓ! – Lâm Duy hét lên đầy bực mình.
Chiều hôm đó, nó lân la lại gần Lâm Duy.
- Cô muốn gì? – Lâm Duy tức tiết.
- .....
- Nói nhanh.
- Umk, tôi nghĩ ra cái yêu cầu cho tuần này rồi! – Nó thăm dò vẻ mặt của Lâm Duy.
- Cô lại bày trò quỷ gì ra thế? – Lâm Duy than thân.
- Đơn giản thôi! Anh dạy tôi... đi xe đạp! – Nó hí hửng.
- Ôi, Lâm Duy này mà cũng phải có ngày nhận một đệ tử... IQ thấp như cô hả? – Lâm Duy nói khích.
- Uk đấy, vì IQ tôi thấp nên mới là.... đệ tử của anh. – Nó vênh mặt – Không nói nữa. Khi nào anh rảnh đây? – Nó hỏi.
- Không khi nào cả - Lâm Duy hững hờ.
- Còn tôi thì lúc nào cũng rảnh nên tôi cũng đủ rảnh để trả lời với cánh nhà báo đấy về cái bản hợp đồng giữa hai chúng ta đấy! – Nó thì thầm vào tai Lâm Duy. Lời đe dọa của nó lập tức có hiệu quả, cậu bực dọc:
- Sáng chủ nhật tuần này, dậy sớm đấy, muộn thì đừng có mơ giấc mơ xe đạp nữa.
============================
- Hình của hắn đây! – Một người con gái với ánh mặt sắc lạnh chìa tấm hình của một tên con trai cho một cô bé.
- Chị muốn em làm gì? – Cô bé ngây thơ hỏi.
- Làm cho hắn phải đau khổ! – Người kia nghiến răng rồi dùng tay vò nát tấm hình, trong tấm hình đó, một chàng trai và một cô gái đang mỉm cười vui vẻ... có lẽ họ hạnh phúc khi ở bên nhau.
============================
BF đang hiên ngang đi trên sân trường, xung quanh là hàng tá nữ sinh trong trường.
- Oxi... oxi đâu rồi? – Jun hét lên ầm ĩ.
- TRÁNH RA!!!!!!!!!! – Lâm Duy quát lên làm cả đám chạy toán loạn.
- Woa! Đúng là... ma lực của quỷ vương. – Nguyên Hoàng nhếch môi.
- Quỷ cái đầu cậu ý! – Lâm Duy cốc đầu Nguyên Hoàng.
- Đầu tớ không phải quỷ.... người tớ mới là quỷ. Hehe! – Nguyên Hoàng tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
- Mấy cậu về lớp trước nhá, tớ đi đây một lát – Key nói rồi quay lưng đi.
- Cẩn thận, ma quỷ trường này nhiều lắm đó. – Là Jun, anh chàng liếc nhìn Lâm Duy rồi cười.
Key chạy lại sân sau của trường. Cậu bước đến bên một tán cây nhỏ và nằm ngủ ngon lành.
Rồi bỗng dưng, cái cảm giác quen thuộc đó... có ai đó đang vuốt tóc cậu...đang cười với cậu... Một thứ gì đó nhẹ nhàng thoảng qua trong tâm trí. Cậu mơn man rồi bừng tỉnh và gọi một cái tên quen thuộc mà tưởng như đã chìm vào quên lãng.
- Hoài Anh....
- Không phải Hoài Anh, em là Hoài An. Hì! – Một cô nhóc đang mỉm cười, nụ cười mà trong mơ Key cũng mong được gặp.
Bất giác, cậu chồm dậy, ôm chầm cô gái nhỏ vào lòng. Hoài An mỉm cười, nụ cười chua chát và khó hiểu....
Cậu cứ ôm mãi vậy, cậu sợ rằng nếu buông tay, cô gái thiên thần kia sẽ bay đi mất....