Giờ ra chơi, Hân hân rủ nó xuống căn-tin.
Ở đó đang có một đám nổi loạn, Hân hân kéo nó bước đến xem thì bắt gặp Key cùng hai tên con trai khác và....chồng nó đang bị vây quanh bởi một đám con gái, cứ y như kiến bu kẹo vậy. Vừa định toan bước đi thì bị Key gọi giật lại:
- Lam Bình kìa!
Cả đám...kiến quay lại nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục vây quanh 4 cây kẹo ngon.
- Hình như Key gọi tên bạn đó. – Hân Hân thì thầm vào tai nó.
- Sao bạn biết tên ảnh? – Nó tò mò.
- Trời, chỉ có đứa mù mới không biết tên Key. – Hân Hân ra giọng đàn chị.
- Lam Bình sao chạy vội vậy? – Key chạy đến vỗ vai nó.
- Ai chạy chứ? – Nó vênh mặt.
- Cô đến đây làm gì? – Lâm Duy lạnh lùng hỏi.
- Ơ hay, tôi đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì đến một số người. Hứ! – Nó hừ mũi.
- Này, bạn quen họ à? – Hân Hân hỏi.
- Không dám, tớ làm sao đủ “đẳng cấp” quen được mấy người giàu mà bày đặt phách lối đó – Nó nói giọng mỉa mai và cố ý để Lâm Duy nghe thấy.
- Này, cô đang nói ai vậy hả? – Nguyên Hoàng, một thành viên trong hội BF lên tiếng.
- Tôi đâu có nói anh, bộ anh có tật giật mình hả? – Nó chu mỏ.
Bộ dạng của nó làm mấy chàng trai bật cười, trừ một người (Lâm Duy)
- Cô đừng quên chữ ký của cô đã yên vị ở đâu đấy! – Lâm Duy đút tay vào túi.
- Tôi đâu có quên, mà nếu có quên thì cũng có sao? Anh định đem tôi ra pháp trường chắc?
- Cô dám...- Lâm Duy nổi giận.
- Anh thấy có việc gì là tôi không dám chưa? – Nó vênh vênh.
- Tôi nói cho cô biết trước.... – Lâm Duy chưa nói hết câu thì nó đã nhảy vào nói phụ.
- ....thì tôi sẽ không tha cho cô đâu chứ gì? Tôi cũng đâu có cần anh tha. Xí – Quay sang Hân Hân – Về lớp đi, ở lại đây ăn mất cả ngon à!
Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi.
Lâm Duy đứng đó với ba chàng trai còn lại của hội BF. Jun lên tiếng:
- Chà! Lần đầu tiên thấy Lâm Duy bị con gái ép chạy vào...ngõ cụt đó nghe!
- Ai vậy? – Nguyên Hoàngtỏ vẻ thích thú.
- Vợ sắp cưới hả? – Key.
- IM HẾT COI! Vợ con gì. Các cậu có đầu óc không vậy? Cô ta mà xứng làm vợ của tớ sao? – Lâm Duy bực bội.
=========================
CHAP 6
Chiều hôm đó, Lâm Duy bị ông nội ép phải....chở nó đi đến khu vui chơi.
- Sao anh không nói gì hết vậy? – Nó bắt chuyện khi thấy Lâm Duy im như thóc kể từ khi bước lên xe.
- Im lặng là vàng! – Cậu nói mà không nhìn nó, giọng lạnh lùng hết mức có thể.
- Rộn ràng là kim cương! – Nó thi thơ đối đáp với cậu.
- Tôi thích vàng hơn. – Đang có dấu hiếu nổi cáu.
- Nhưng kim cương quý hơn vàng. – Nó cãi bướng.
- Vàng đẹp hơn! – Lý sự cùn khi mà...hết đường lý rồi. Híc!
- Đồ không có mắt thẩm mĩ. – Nó phán một câu xanh rờn làm núi lửa cũng phải phun trào.
- ĐỒ NHIỀU CHUYỆN, CÔ KHÔNG NGỒI YÊN ĐƯỢC À? – Lâm Duy hét lên.
- Thì nãy giờ tôi vẫn đang ngồi yên chứ có cử động gì đâu? – Nó mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội.