Gì thế? Nó đang bị gọi là chó? Nhục thế... Nhưng đau quá ... Toàn thân đau ê ẩm.. Minh ơi... Hic... Nó đang khóc... Nó bắt đầu thấy hoảng sợ, hoang mang. Thấy tủi thân... Minh ơi.. Cứu em... Minh ơi...
RẦM..
Mọi cử động, mọi hành động, lời nói đều dừng lại...
- Mấy cô dừng lại ngay cho tôi...
Hm... Giọng này... Minh... Đúng Minh mà... Minh đến rồi.. Nó ngẩng mặt lên... Thấy Minh , nó cười một cái... Ngất đi.. Ổn rồi.
- Ơ anh Minh. Sao ...
- Tôi đã bảo rồi đừng bao giờ can thiệp vào cuộc đời cá nhân của tôi..
Vừa nói, Minh lao ngay đến chỗ An...
- Các cô... Đã làm gì An..
Gương mặt Minh lúc này mới thật đáng sợ... Đưa tay lên những vệt xước trên mặt An ,tay anh run lên khi cảm nhận thấy hơi ấm từ nước mắt của cô nhóc.. Anh cũng thấy đau..
- Anh Minh.. Con nhỏ đó có gì hay... Quê mùa và xấu xí...
Con tóc vàng e dè...
- CÂM MỒM VÀ CÚT ĐI CHO TÔI.
Cảm thấy sự giận giữ , 2 con bé lùi dần về sau, phóng xe đi mất. Linh từ ngoài đi vào, do sợ , nó khóc... Nhìn An nó lo vô cùng...
- Minh đến rồi...
An nhếch môi... Trông cô bé mới thật khổ sở, máu từ mặt loang ra áo,ko còn đủ sức để khóc nữa... Minh ôm chặt lấy cô bé.. Ướt nhẹp và lạnh do nước...
- Cố lên An à, anh đưa An đến bệnh viện, sẽ ko còn đau đâu...
Minh đưa tay vuốt tóc An, gương mặt xước xát máu khiến cho Minh đau ghê gớm...
- Minh ơi... Minh đừng để em bị đánh... Đừng để em bị chửi là chó... Đừng... - trong giọng nói của An còn vương một chút nước mắt.
- Biết rồi... Anh sẽ bảo vệ... Anh ko để An đau đâu... An ngốc... Anh đưa An vào viện...
Gục đầu vào người Minh, nó lịmđi...
Linh đứg đó... Trên mắt nó cũng nhoè nước.. Vừa lo. Vừa xúc độg... Cùng Minh đưa An ra ngoài.
(
-----------
Tại bệnh viện.
Máu... Ôi... Nhiều máu quá.. Đừng... Đừng đưa dao lại gần......Minh..đâu rồi..
- An! An! Em tỉnh rồi àk.... Mở mắt ra nhìn anh đi An...
Ôi.. Sao đau thế.. Ai đang gọi mình?... Quen quá... Có khi nào... Minh? .. Mà ko. Chắc là đang mơ... Ko thấy Minh đâu cả.. Mà.. Muốn tỉnh dậy quá.. Nhưng sao ko thể mở đk mắt ra..
- An ơi anh này... Tỉnh đi An...
Ơ.. Minh... Đúng rồi, Minh đang ở bên cạnh mình này..
- An ơi tỉnh dậy nhanh nhé, anh lo lắm, tại anh mà ra cả... Anh hứa sẽ ko để An đau đớn nữa đâu...
Minh khẽ thì thầm vào tai cô bé đang trong cơn hôn mê.
- An... Em tỉnh rồi.. Giờ em thấy trong người sao rồi??
An nhẹ nhàng mở mắt, nó cảm thấy người mềm nhũn ko có sức lực, ngay trước mặt nó là Minh.
- Em.. Đang ở đâu thế?
Cô bé cất tiếng hỏi với một giọng yếu ớt..
- An đang nằm trong bệnh viện... Anh xin lỗi đã khiến An như thế này...
Bỗng nhiên An giật mình. Nó ngồi bật dậy đưa tay lên vò đầu vô cùng mệt mỏi.
- Chết rồi... Em phải về... Em phải về..
Mặt nhăn lại hoang mang , An cố gắng đưa mình ra khỏi giường...
- Không được... An chưa đủ khoẻ để về bây giờ đâu.. Ở lại đi..
Minh cố gắng kìm nó lại..
- Ko. Mẹ lo đấy..
- Anh bảo mẹ An rồi, lát nữa mẹ An sẽ đến thôi..
An ngẩng mặt lên , hoảng hốt.