- Con Linh nhà bác dạo này trông gầy và yếu lắm. Cho nó tiền thì nó không nhận lại còn vênh mặt bảo là dịch thuật với dịch sách cái mẹ gi ấy. Con Linh nó ngoan, thế mà chẳng hiểu sao chơi với bạn mà thành ra như thế.
Mình im lặng, cứ nghe bố Linh nói tiếp.
- Bác là bố nó và nhà cũng có điều kiện nên chiều nó. Nhưng nhìn nó chơi với bạn như thế thì sao mà yên tâm được. Nói thì nó không nghe, ra ở riêng rồi còn bỏ nhà đi lang thang nữa. Mà nhìn lại nhà mình thì toàn người có học thức, có điều kiện thì sao mà thế được. Chắc chắn là bị bạn xấu rủ rê rồi, cái lũ mất dạy ấy.
Đến lúc này thì mình không kìm chế được nữa, không thể nhường nhịn bố Linh được nữa. Đây là con người càng nhún thì càng lấn tới và là điển hình của loại người kiếm được tiền tự cho mình là vương, là tướng.
- Vâng, cháu cũng công nhận là Linh học được từ ai mà cốt cách khác bác lắm ạ. - Hơi nói dối một chút, vì Linh với bố giống nhau ở điểu muốn người khác nghe theo ý mình
- Ừ thì không học được ở bác thì nó chơi với đám bạn giống nó nên thế đấy.
Bạn giống Linh là bạn như thế nào thì mình nghĩ bố Linh cũng không đủ tư chất để hiểu đâu. Nhưng mình không tranh cãi nữa, vì đây có thể sẽ là bố vợ mình mà lôi hết ra nói thì cũng chẳng ra gì.
Giây phút im lặng hiếm hoi trên bàn nhậu giữa mình với bố Linh. Có lẽ bác ấy cũng không chuẩn bị được là mình sẽ nói những gì sau khi đã nói hết, hoặc đã say ngất ngư rồi.
- Thế cháu thấy cái nhà mà Linh đang ở thế nào?
- Đẹp và rộng lắm à
- Ừ, mày có làm quần quật cả đời cũng không mua được một góc đâu con ạ. Bố Linh vỗ vai mình đốp đốp. Chẳng qua Linh nó còn nhỏ nên bác mới để nó làm theo ý mình, chứ khi vào đại học rồi sang nước ngoài không nghe lời thì bác đuổi cổ nó ra khỏi đó ngay. Ai đời làm gì có chuyện con cái cứ làm theo ý mình.
Không biết bố Linh nói thật bao nhiêu trong chuyện này, còn mình thì chỉ biết có một điều là Linh có thể sống không cần bố, có thể là cả mình nữa nhưng không thể sống thiếu cái nhà đó. Em đã quen như thế vậy rồi và sẽ mãi như vậy. Bố Linh nói đúng, có lẽ cả đời mình sẽ không thể mua được căn nhà như thế, thậm chí nếu như sau này mình cười Linh thì không chắc mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn em. Bố Linh làm mình nhận ra một điều chẳng thể phủ nhận, đó là bố mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con cái. Bố Linh cũng thế, bố mẹ mình cũng yêu thương mình dù cho đôi lúc mình vẫn gân cổ cãi. Còn mình thì không phải là sự lựa chọn tốt nhất với Linh. Đó là sự thật và là điều bố Linh đang muốn nhắc cho mình biết
- Linh, em có bằng lòng với những gì em mang đến cho em không? - Mình tự hỏi.
Đúng như mình dự đoán, bố Linh cũng nói ra điều mà mình với nhận ra. Bác ấy không quên thêm vào là dù sau này mình có nghèo đi nữa cũng không phải là vấn đề, vì bản thân lúc này mình đã biết thế nào là giàu có đâu. Nhưng Linh thì khác, đã sống trong một môi trường như thế rồi. Em sẽ khó hòa nhập lắm.
- Bác biết tuổi này bọn mày hay dở thói yêu đương vớ vẩn. Như thế không được đâu và bác cấm tiệt đấy. Là bạn đã là quá lắm rồi, yêu đương đến lúc cưới xin thì bác chịu. Linh nó sung sướng quen rồi không hầu hạ được bố mẹ chồng đâu.