-Thôi rồi....aaaaaaaa trễ...trễ học rồi....
Nó ba chân bốn cẳng chạy vô nhà vệ sinh sau 10p nó chạy ra với bộ đồng phục xốc xếch với một cái đầu chưa kịp chải
-TRỜI ƠI! TRỄ NHƯ VẬY RỒI SAO TÊN KIA KHÔNG GỌI MÌNH CHỨ....HAY LÀ....THÔI ROIIIII
Như thói cũ nó tông cửa sang phòng hắn (và tất nhiên cũng không gõ cửa)
-NAY2YYYYYYY TÊN KI..............
Căn phòng trống trơn, không có ai không lẽ:
-Tên này,...DÁM ĐI HỌC TRƯỚC SAOOOOO????
Lại dùng khả năng trời phú nó hộc tốc phóng xuống lầu, nó “hãi hùng”
Hắn đang ngồi đó, vừa uống caffe vừa xem tivi nhìn “thần sắc” không giống người bị trễ học cho lắm.
-chào buổi sáng cô chủ!
Thấy nó đứng hình quản gia Lâm cùng mấy người làm ở đó cất tiếng chào nó, nó như “bừng tỉnh”
-Anh ....anh làm gì vậy? Giờ này còn ngồi đó , sao không gọi tôi dậy? Trễ học rồi biết không..g...g..?
Mặt hắn tỉnh bơ :
-Em dậy rồi àh? Sao sáng nào em cũng “bận rộn” vậy?
-Cái...i...i.. gì?
Nghe hắn nói mà nó muốn nổi khùng
-Anh sao vậy hả???? Không đi học sao? !!! có biết là trễ lắm rồi không?????
Vẫn thái độ dửng dưng hắn tiếp tục xem tivi trả lời không thèm nhìn nó:
-Không! Hôm nay anh nghỉ.
-Hả..ả...ả...ả nghỉ.....
Nó càng tức điên
-Đồ ác độc, sao không nói sớm để tôi đi một mình làm mất bao nhiêu là thời gian của người ta
-Em đi cẩn thận!
Hắn tiếp lời nó bằng bộ mặt theo nó là đáng ghét nhấ trên đời. Nó đứng như trời trồng thấy hôm nay sao hắn lạ quá. Mới hôm qua còn nói muốn trói nó với hắn mà giờ lại kiu nó đi học một mình...
Như hiểu được dấu hỏi trong lòng nó, quản gia Lâm “rộng lượng” không chấp nhất chuyện cũ chịu khó “khai sáng “ cho nó
-Thưa cô, hôm nay là.....chủ nhật!
-CHỦ NHẬT.....
Nó ngớ người , “phải rồi hôm nay chủ nhật không phải đi học” nó nghĩ mà thấy mắc cỡ quá, từ khi tỉnh dậy trong ngôi nhà này nó không để ý ngày tháng gì hết chỉ mãi suy nghĩ đâu đâu.
Như hiểu được”nỗi đau thầm kín” của nó hắn đứng dậy xoa mái tóc rối của nó:
-Nếu không đii học thì mau lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn sáng!
Nó lẩn thẩn bước lên lòng thầm “cảm động”vì hắn không trêu chọc nó vì chuyện ngớ ngẩn vừa rồi.
Ăn sáng xong nó ngồi chải “tóc” cho Bé Bỏng và Bé Nhỏ còn hắn đang ngồi xem tivi thì bỗng một giọng nó hơi hơi quen cất lên nghe “xa mà gần” làm cả 2 phải ngước nhìn. Nó giật mình
-Anh....anh ...làm gì ở đây???
-ÔI! Chào em “voi con” bé xinh hihi
Giọng nói không ai khác chính là tên đã “tán tỉnh” nó hôm trước :Mạnh Khang
Mạnh Khang cười nhăn răng:
-HI hi... mới một ngày không gặp mà anh...nhớ em muốn chết
-Cái...í.... gì....
Không đợi nó lên tiếng, một giọng lạnh băng cất lên
-Cậu hết muốn sống rồi sao?
Hắn đứng đó đưa tia nhìn “nảy lửa” sang phía Mạnh Khang làm tên kia xanh mặt
-Hihi, giỡn tí thôi mà sao nhà này ai cũng không có khiếu hài hước vậy ta?
-ANH GIA HUY ƠI......I.....I.....