Tim hắn như vỡ tan, cả cơ thể có cảm giác như bị đóng băng, chỉ dám nhìn nó bằng ánh mắt. Thái độ của hắn làm nó thêm tin những gì nó mới biết là sự thật, nó nói nhưng tránh gào lên
-Anh nói dối tôi đúng không? Đúng không? Anh lợi dụng tôi mất trí, vì đầu óc tôi rỗng tuếch nên anh xem tôi như trò chơi đùa giỡn với ký ức của tôi sao?
Nó nói không kịp thở, lồng ngực nó bây giờ như tắc nghẹn nó cảm thấy tim đau nhói hơi thở rất khó khăn
Mạnh Khang lên tiếng
-Em nói gì vậy voi con?
Nó nhếch mép chua chát
-Nói gì à? Gia Huy anh nói đi? Tôi đang nói về việc gì?
Nó nhìn hắn đầy giễu cợt lẫn đau đớn, hắn vẫn đứng đó im lặng trước vẻ bất cần của nó
-TẠI SAO ANH CÓ THỂ NÓI DỐI TÔI NHƯ VẬY? SAO KHÔNG CHO TÔI BIẾT BA MẸ TÔI ĐÃ CHẾT TRONG VỤ TAI NẠN ĐÓ RỒI HẢ?
Nó như vỡ òa, khóe mi cay cay, ném mạnh cây nạn xuống sàn nó nắm áo hắn giật thật mạnh.
Hắn vẫn im lặng không nói gì, nhưng giờ đây trái tim hắn đang từ từ ran nứt ra, những vết nứt trùng khớp với vết nứt trong tim nó.
Mạnh Khang cũng im lặng, vì anh ta hiểu rõ việc này, hiểu rõ ngày này sớm muộn cũng sẽ tới. Quốc Minh cũng đã điều tra và biết được mọi việc nhưng nhìn vẻ đau khổ của nó hắn ta không biết nên vui hay nên bùn, nhưng đồng thời cũng không biết tại sao nó biết được những việc này
Sau vài giây nó buông tay ra khỏi áo hắn. ánh mắt vô hồn
-Tôi biết tất cả rồi, những gì anh nói với tôi đều là dối trá. Gia đình tôi đã phá sản, cty nhà tôi bây giờ thuộc sở hữu của tập đoàn The Rose. Ba mẹ tôi đã mất sau tai nạn và……..và tôi không phải là hôn thê của anh
Từng chữ của nó như con dao khoét sâu vết thương nơi trái tim hắn, nhưng hắn không nói được lời nào, không giải thích cũng không xin lỗi. Mạnh Khang không chịu nổi
-Tiểu Du em hiểu lầm rồi thật ra mọi chuyện không phải như vậy, ai đã nói cho em biết những điều sai sự thật đó?
-Hiểu lầm? vậy là anh cũng biết mọi chuyện, các người xem tôi như con ngốc sao?
-Không phải, thật ra ……..
-VẬY ANH NÓI ĐI CÓ PHẢI BÂY GIỜ TRÊN ĐỜI NÀY CHỈ CÒN LẠI MÌNH TÔI? CÓ PHẢI GIA ĐÌNH TÔI KHÔNG CÒN GÌ?
Mạnh Khang cúi mặt gật đầu nhưng nhanh chóng tiến lại gần nó
-Nhưng em phải nghe , ngoài việc ba mẹ em còn những chuyện khác là………
-Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm lời nói dối nào từ các người nữa
Nó không nhìn hắn khập khiễn bước ra cửa , đi được vài bước cánh tay nó bị níu lại
-Về nhà với anh ………
-Đó không phải nhà tôi.
-Tiểu Du
Mặc kệ hắn nó vẫn bước đi , cõi lòng nó giờ đây như có những mảnh thủy tinh vỡ cứ vô tình làm đau nó từ bên trong
Nhìn dáng nó hắn không thể làm chủ được nét bình tĩnh trên mặt. Ánh mắt mang tia sợ hãi hắn bước gấp gáp chặn trước mặt nó. Giang vòng tay rộng ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé
-Tiểu Du, em đừng đi…….
Nó cảm nhận được hơi thở và nhịp đập con tim hắn nó thấy cả người mềm nhũn. Hơi ấm này, vòng tay ấm áp. Liệu nó có đủ can đảm để rời xa?
Môi nó mấp máy đủ để 2 người nghe
-Tai sao?
-Vì…anh rất yêu em. Em đừng đi được không?