- Bạch Nguyệt có ở nhà của cô không? Cô ấy không biết đi từ lúc nào, nếu cô biết cô ấy ở đâu, làm ơn cho tôi biết đi – Giọng hắn đầy đau khổ.
- Xin lỗi, tôi không biết, nhưng có biết, tôi cũng không nói cho anh biết đâu, trước đây, tôi nhớ đã từng cấm anh không được làm nó tổn thương rồi cơ mà – Nó lạnh lùng – Hãy để cho nó được yên tĩnh một thời gian đi, nó cần phải có không gian riêng, nếu anh còn muốn được nó tha thứ thì hãy cho nó thời gian, đó là tất cả những gì tôi cần nói với anh.
Nói xong, không để hắn kịp đáp lại, nhỏ lạnh lùng đóng cửa lại và đi vào nhà. Hắn vẫn đứng đó, trong lòng đau như cắt. Đứng đó hồi lâu, hắn nặng nề leo lên xe và về nhà. Khi chiếc xe vừa đi khuất, giọng nói ấm ức của nhỏ vang lên:
- Nguyệt, sao bà không cho tui mắng hắn? Nếu không vì bà thì lúc nãy tui đã cho hắn một trận rồi.
- Làm vậy thì giúp được gì cho tui chứ? – Nó buồn bã đáp – Bây giờ tui nên làm gì đây?
- Bà cứ ở đây với tui đi, không sao hết, dù gì ba mẹ tui cũng đi du lịch chưa về, hơn nữa trường mình cũng đang cho nghỉ học mà – Nhỏ cười tươi rói – Mình gần thi rồi, ba cứ mặc kệ hắn, đừng thèm nhớ tới tên khốn đó nữa.
Nó cười không đáp, lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, nó cũng đau lắm, nhưng nó không thể đối mặt với hắn vào lúc này được, có lẽ nó đang làm sai chăng? Nhìn vẻ mặt đau khổ của nó, nhỏ buồn lắm, chơi với nhau từ nhỏ, nhỏ đâu lạ gì tính cách của nó. Vẻ ngoài thì mạnh mẽ lạnh lùng vậy thôi chứ nó rất dễ bị tổn thương, dù vậy nhưng chỉ khi ở với nhỏ, nó mới biểu lộ ra nỗi buồn của bản thân, còn người khác nhìn vào thì chỉ thấy lớp vỏ lạnh lùng của nó mà thôi. Đang ngồi suy nghĩ mông lung, đột nhiên nhỏ thấy nó bật dậy, lấy tay bịt miệng và chạy ra ngoài. Lo lắng, nhỏ chạy theo nó vào phòng tắm, nhìn nó gục đầu bên bồn rửa mà nôn, nhỏ lấy tay vuốt vuốt lưng cho nó, lo lắng:
- Bà sao vậy? Có thấy đỡ hơn không?
Nó không đáp, tiếp tục gục đầu vào bồn rửa. Lát sau, nhỏ đỡ nó ra ngoài và đưa nó lên giường nằm, nhỏ lo lắng nắm lấy tay nó:
- Nguyệt, sao bà xanh quá vậy? Có cần đi bệnh viện không? Bà bị gì vậy? Cho tui biết đi – Nhỏ rưng rưng nước mắt.
- Tui không sao, chỉ là tối hôm qua tới giờ tui chưa ăn gì hết á, với lại dạo này cũng hay ăn uống thất thường nên chắc tui bị rối loạn tiêu hoá, không sao đâu, bà đừng lo – Nó cười mệt nhọc, gương mặt đã hơi hồng hào trở lại.
- Vậy để tui đi kêu người nấu cháo cho bà, đợi tui chút nha – Nhỏ mừng rỡ nói và chạy nhanh ra ngoài.
Phần 51:
Nó gác tay lên trán, mệt nhọc thở ra, nó thực sự nhớ hắn, lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, nó chỉ muốn chạy đến và ôm chầm lấy hắn, nhưng nó vẫn không làm được, nó cần phải có thời gian để bình tâm lại. Một lúc sau, nhỏ bưng tô cháo lên cho nó. Nó mỉm cười nhìn nhỏ và đưa tay đón lấy tô cháo. Đợi mãi không thấy nhỏ đưa, nó tròn mắt nhìn: