Tình bạn keo sơn gắn bó là thế, vậy mà nổ như pháo tép vì một con Nhóc. Còn gì cho đời.
**********
Cạp cạp cạp… lạnh quá. Chơi mãi với mấy trò game cũng chán, nó ra ngoài cho dễ chịu tí nào ngờ lạnh tê người. Oái! mất gần…phút nó mới định hình được hai vật thể đang chuyển động về phía nó. Dũng đang đèo một đứa con gái, nếu nó không nhầm thì đứa con gái ấy là con Nhóc. Mặt đối mặt, một điều thật tình cờ và cũng thật bất ngờ - con Nhóc nhìn nó mỉm cười. Nó cảm giác như nhiệt độ trong cơ thể xấp xỉ…50 độ C. ‘Có quen đâu mà cười, khùng!’ nó lẩm nhẩm, đút tay túi quần rồi đi tiếp. Dũng cũng vậy, cứ coi như là đường thẳng tắp đi, không hề có trướng ngại vật (là nó) nào cả. Biết thế này nó ở nhà cho khỏe, à, biết trước đã giàu khụ. Nó như thấy phát điên, nó muốn gào lên thật to, ức chế như vậy đấy. Không muốn ghào khản cổ thì cười vậy. Hahaha…Nó nhớ vào những mùa đông trước, hai tên chui trong chăn, rồi tên này ra sức cố nhét củ khoai nướng còn nóng nguyên vào người tên kia, cảm giác buồn cười lắm. Nói theo định nghĩa của hai đứa nó thì là ‘sướng khó tả’. Đúng là trẻ con quá. Nhưng mùa đông này bác bán khoai bị ế rồi,hix, ‘ế’ rồi. Buồn!!!
***********
‘Tất cả chỉ tại bọn con gái’ – nó lại tự nhủ với mình. Mẹ là người hay càu nhàu, nói nhiều. Lúc nào mẹ cũng bắt nó phải học theo chị Trang, chị Trang thế này, chị Trang thế kia, chóng cả mặt. Nó mà làm sai một việc gì đó là ầm ĩ lên, thế mà chị Trang…không phải nó so bì, nhưng cứ nghĩ đến là tức lắm>.<. Còn chị Trang lúc nào cũng coi nó như một thằng nhóc vậy (hơn nó có hai tuổi thôi, chứ có nhiều nhặn gì đâu vậy mà lúc nào cũng như một bà cụ già vậy), có chuyện gì cũng : ‘em còn bé không hiểu được đâu’. Còn chuyện ở lớp thì còn buồn hơn nữa. Mọi việc từ bé tí cho đến to đùng, cô chủ nhiệm đều bắt nó ‘gánh vác’, nó còn đâu thời gian cho nhưng việc riêng tư chứ. Cô toán thì lúc nào cũng tia nó, bài dễ thì có gọi cho đâu gọi toàn nhưng câu xương dã man con ngan. Chán!! Đến bây giờ lại xuất hiện thêm con Nhóc.
Và nó cười một cái để tự an ủi mình.
Đã hai tuần trôi qua, nói chung là nó cũng không còn tức vì vụ cãi cọ này nọ kia. Nó cũng đã biết nhìn về hai phía rồi đấy. Không đổ lỗi hết cho con Nhóc nữa. Nó hâm, nhưng cũng may không hâm toàn tập, nó thấy cái ‘định luật dở hơi’ của nó cũng không hoàn toàn đúng. Nó sai và tên Dũng cũng sai, mỗi tên 50% cho khỏi tị nhau=)). Con gái dễ thương cực, phải không bà con? Để xem nào, mẹ hay mắng nó (như thế đâu phải mẹ ghét nó và yêu chị Trang hơn nó), những lúc như thế mẹ nói rất nhanh, rất nhanh, nó thấy mẹ giống như một Raper chuyên nghiệp vậy. Hay đấy! Còn ‘pà già’ Trang, mỗi khi lên mặt với nó, nó thấy bà chị mình xinh phết. Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi cũng đủ sướng lắm rồi, chị Trang còn dọn phòng cho nó.
- Bà chị mình sao mà đáng yêu quá, tuy có hơi đanh đá một tí^.^.-Nó cười tít.
Cô chủ nhiệm ‘bắt nó gánh vác’ mọi chuyện của lớp vì cô tin