Anh nhìn Mi, anh nghĩ đó là Linh, và không hiểu sao đầu óc anh mê muội hay quỷ thần sai khiến, anh đã phạm sai lầm lớn. Mà chính anh cũng k mong đợi điều này…
Sau đêm hôm ấy, anh muốn bắt đầu lại tất cả. Anh xin mẹ tha thứ và hứa sẽ yêu thương Linh bằng cả tấm lòng của mình. Mẹ anh đồng ý, nhưng còn Linh. Không kịp nữa rồi, khi anh quay về thì Linh đã trên đường đến sân bay để đi du học rồi.
Anh nghe mẹ kể, vì anh mà nó đã làm 1 việc ngu ngốc nhất, nó sang du học bên Anh mà có lẽ phải 5 năm nữa nó mới có thể về VN. Bố mẹ nó cố sắp đặt cho nó như thế để nó không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của 2 người ấy. Thật ích kỉ và quá thất vọng, nó chẳng còn gì nữa, nó chỉ còn anh và mẹ anh làm chỗ nó có thể dựa dẫm, nhưng vì những lời nói của anh ” đừng bao giờ chạm vào c.sống của anh nữa. Được k!”. Dù có hàng nghìn lý do bao biện cho câu nói đó thì bây giờ cũng đã quá muộn rồi. Câu nói vô tình ấy đã đưa đẩy nó đang xa dần vòng tay anh.
Anh phóng vội xe, đuổi theo nó đến sân bay.
Sân bay đông nghịt người, biết phải tìm nó ở đâu? Chuyến bay thì sắp cất cánh. Anh chạy, vừa chạy vừa gọi tên nó. Nhưng sự gây mất trật tự của anh bị mấy tên bảo vệ tóm cổ định lôi ra ngoài thì đằng sau có tiếng gọi của nó
- Đăng
Anh quay lại, nhìn thấy nó, anh vui lắm, vội ôm chặt lấy nó.
- Đừng đi nữa. Quay về với anh đi.
- Muộn rồi anh. Chuyến bay sắp cất cánh. Là 5 năm đấy anh ạk!
- Không bay nữa. Hãy quay về bên anh đi.
- Hạnh phúc không gói gọn trong 2 chữ Tình Yêu được. Em phải đi. Xa rời hạnh phúc của em.
- Anh sẽ chờ. Dù là 5 năm hay 100 năm anh cũng sẽ chờ. Em mãi là ng anh yêu!…
Sự chia ly diễn ra như thế đấy. Anh lại tiếp tục với công việc của mình. Vừa đi làm, anh vừa đi học để có tấm bằng đại học. Anh vẫn nhớ, lúc quay vào sân bay, nó gửi cho anh cái sms cuối ” Em sẽ quay về với anh, nếu anh có tấm bằng đại học! ”
Anh bắt đầu đi học, thì anh gặp lại Mi. Mi đang mang bầu, anh giật mình nhớ lại cái đêm hôm ấy, anh thấy sợ, liệu đó có phải là do anh không. Anh vội hẹn Mi ra nói chuyện. Mi nhìn anh cười mỉa
- Chắc anh thấy cái bụng của tôi rồi hả?
- Nó… Nó có phải của anh k?
- Phải. Nhưng anh k đáng làm bố nó, chỉ dám bỏ chạy. Tôi sẽ nuôi con mà k cần sự chăm sóc của anh. Nuôi con 1 mình. Anh hiểu ko?
Mi hét to lên, khiến mọi người trong quán đều quay lại nhìn anh và con bé. Mi bỏ đi, anh ngồi lại thẫn thờ, anh k dám tin vào những gì mình đã làm. Nhưng lần này anh sẽ phải đối mặt với những gì anh đã gây ra, dù nó rất nghiêm trọng. Anh tìm đến mẹ, xin lời khuyên, mẹ anh ngất lên ngất xuống vì cậu con trai của mình đã làm. Nhưng khi bình tĩnh lại, bà khuyên anh đưa con bé về, đợi khi sinh con xong sẽ cưới. Đừng làm người vô tâm, đừng làm con cái k có gia đình trọn vẹn, rồi con anh sẽ lại bị bỏ rơi như Linh mất. Nghĩ đến Linh, bà chợt khóc, bà chỉ có thể có 1 người con dâu mà thôi. Dù bà rất mongđó là Linh, nhưng chắc ông trời k cho bà cái phúc phận ấy. Bà nhìn anh mà chua xót thay, hơn ai hết bà hiểu cảm giác bị gò bó, k lấy được người mình yêu của con. Vì ngày xưa bà cũng vậy, cưới ba anh chỉ vì bị bố mẹ bà ép buộc.