Và đến một ngày mình muốn gói gém hồi ức ấy trong chiếc hộp bé nhỏ để chôn vùi vào dĩ vãng. Mình từ từ xếp bức ảnh bạn ấy đã vẽ vào hộp và mình tìm thấy dưới bức ảnh ấy là một cái đĩa, cái đĩa này bạn ấy đã tặng mình vào dịp sinh nhật. Nhưng lúc ấy mình đã vứt nó vào một xó và không để tâm đến, vì khi ấy mình vẫn còn giận vì sự giả dối của bạn ấy lắm và như đã quên sự tồn tại của nó. Giờ mình muốn ôn lại kí ức lần cuối cùng, mình đã mở nó và một mình nghe trong căn phòng lạnh. Nghe hết bài 1 đến bài 2 và tiếp tục, trong âm điệu nhẹ nhàng của nhạc nhưng tâm trí mình vẫn luôn giận, giận lắm. Dòng suối từ phía tâm hồn từ từ lăn nhẹ trên má với những nỗi uất hận, mình như tuyệt vọng. Nhưng bỗng nhiên âm nhạc ngừng làm không khí lạnh lẽo cảm giác sợ hãi hiện lên như chỉ có mình trong thế giới này vậy. Và mình nghe một giọng nói cất lên, giọng nói này quen lắm. Đúng rồi, đúng là giọng nói của bạn ấy rồi.
“ Trang àh! Vui lên chứ đừng buồn như vậy, xấu lém đó. Mình xin lỗi mình đã làm Trang buồn và khóc nhiều, những lúc như vậy mình đau lắm Trang có biết không. Và mình thật sự xin lỗi đã làm Trang tổn thương vì mình không muốn Trang biết mình đang bệnh, căn bệnh làm mình không sống được bao lâu, mình không muốn Trang biết mình hàng ngày vật vã cùng với căn bệnh. Mình không muốn Trang khóc vì mình, giọt nước mắt của Trang làm trái tim mình còn đau hơn cả căn bệnh quái ác này. Mình xin lỗi, mình xin lỗi Trang nhé! Những ngày có Trang bên cạnh là những tháng ngày mình rất vui và hạnh phúc. Trang biết không có những lúc mình muốn nói thật to với Trang rằng “Mình yêu bạn” nhưng mình phải khóc thầm sẽ không bao giờ có thể trao lời nói âý. Lần cuối cùng mình xin lỗi và xin lỗi. Mình yêu bạn. Trang hãy cố gắng sống thật tốt và sống thay luôn phần của mình nhé, và thực hiện ước mơ của bọn mình nữa. Mình sẽ luôn bên cạnh ủng hộ , thế nhé! ”
Mình đã khóc thật nhiều, mình khóc vì mình có lỗi, mình khóc vì mình hối hận đã từng nghĩ rằng: “mình sẽ chôn vùi những kí ức về bạn ấy vào dĩ vãng, mình sẽ quên sẽ quên thôi. Mình cũng sẽ chôn vùi hình ảnh của bạn và quên mãi mãi.”
Mình đã thật sự bình tâm lại rồi, vậy nên bạn hãy yên tâm nhé. Mình sẽ cố gắng không khóc và sợ hãi mỗi khi ở nhà một mình nữa, mình đã làm được việc này nên bạn hãy cứ yên tâm . Mình sẽ cố nén lòng mình mỗi khi bất chợt kỉ niệm xưa lại về với mình, mỗi khi một mình trên phố vắng. Bạn hãy sống vui vẻ ở thế giới đó nhé và đừng lo lắng cho