Nó với Tùng chơi thân với nhau từ năm lớp 10. Hôm đầu tiên đi học về, nó đã cạu cọ bảo với Hiền là: "Sao tao ghét cái thằng ngồi cạnh tao thế không biết. Con trai gì mà nói nhiều, nó nói át cả tao!". Và nếu như hai đứa bọn nó cứ mãi lóc chóc tranh nhau túi củ đậu, giành nhau nói, đứa nọ át tiếng đứa kia; nếu cứ thế thì đã chẳng nên chuyện. Nhưng dạo gần đây, chả hiểu sao, nó nghĩ về Tùng nhiều hơn bình thường, và… không bình thường như bình thường.
Kiểu như nó thấy Tùng đối với nó tốt nhất so với bọn con gái trong lớp này. Rồi là kể cả khi đang “kưa” một bạn lớp bên cạnh, Tùng vẫn rất "ngoan", vẫn không quên bạn bè, vẫn nhớ nhiệm vụ đưa đón nó đi học này. Lúc Tùng nhờ nó quân sư vụ "rung rinh đầu đời" ấy, không hiểu sao nó lại… mong Tùng thất bại, bị từ chối đi (amen!). Nó rất sợ cái cảnh một ngày nào đó, nó sẽ phải thui thủi một mình bò từ nhà đến trường, và lúc nó đang vừa lết vừa thở hồng hộc như trâu thì Tùng sẽ đèo một bạn đằng sau xe - chỗ ngồi quen thuộc của nó, lướt qua, cười nhe răng khểnh tán chuyện với bạn ý… Hix, nó biết rằng như thế là rất ích kỉ, nhưng mà…
Nó đem tất cả những điều tủn mủn ấy, ngồi xâu chúng lại với nhau trong một buổi tối, và sáng hôm sau đến lớp thì thầm vào tai Hiền là: "Mày ơi, hình như tao thích thằng Tùng rồi hay sao ý". Nghe xong Hiền trợn một mắt lên. Nó lại tiếp tục thì thào: "Tao thấy hình như nó… cũng thế". Lần này thì Hiền trợn nốt mắt còn lại. Nó vội vàng kể cho Hiền nghe tất cả những "dấu hiệu" cho thấy Tùng cũng "có ý" với nó như nó đang "có ý" với Tùng. Nghe xong, Hiền bĩu mỏ: "Những cái mày vừa nói chỉ chứng tỏ một điều mày và nó chỉ là bạn thân, thế thôi!". Nó chưng hửng, cắn môi: "ý mày là… Tùng không thích tao à?". "Không phải thế - Hiền nhún vai - Tùng thích mày hay không thì trời biết đất biết, nó biết, ai đó biết chứ tao không biết! Tao chỉ muốn nói là những "dấu hiệu" mà mày tưởng tượng ra là sai toét, thế thôi!". Chả hiểu sao, khi nghe những lời ấy của Hiền, tự dưng nó lại thấy… kay kú không sao tả xiết. Nó xị mặt, lầm bầm: "Hừ, được rồi, sai toét! Để xem, sắp tới có dịp gì nhờ… à… Noel này, Tết này, hừm, nhất là Valentine nữa chứ… Chắc chắn Tùng sẽ thể hiện với tao bằng một món qùa thật nhiều hàm ý cho mà xem!" “Mày quên ngày... 20.11 à? Một món quà thay cho lời khẳng định rằng mày là... CÔ nó?” Con bạn cười hắc hắc, phớt lờ vẻ mặt mơ màng và giọng nói tràn đầy cảm xúc của nó. Đáp lại vẻ khiêu khich của con bạn là một câu chắc nịch: “ờ, cứ chờ xem!”
- Quà tôi tặng bà này! - Tùng đột nhiên xuất hiện và chìa ra trước mặt nó một quả táo
- Tôi không thèm! Ông ngốc lắm! Sao lại tặng tôi cái này vào ngày này cơ chứ!!! - Nó hét vào mặt Tùng
Tùng trố mắt nhìn nó: "Ô, ngày này tặng cái này thì có làm sao? Bà không thích à? Không nhận à? Bà không lấy thì tôi… ăn vậy!". Nói rồi Tùng thản nhiên đưa quả táo lên miệng cắn, nhai rau ráu, rồi lại cắn, nhai, nuốt, ngon lành. Nó há hốc miệng, cứ thế đứng nhìn Tùng gặm quả táo cho đến khi chỉ còn lại lõi. Ăn xong, Tùng nhìn nó cười rất phởn phơ: "Hehe… táo ngon ghê cơ!". Bỗng nhiên, nó oà khóc, khóc tức tưởi. Tùng cuống quít: "Ơ… ơ… sao thế? Tôi tưởng bà không lấy. Mà thôi bà đừng khóc nữa, tôi còn nhiều táo lắm này". Nói rồi Tùng chìa ra trước mặt nó một túi táo đỏ au. Quả nào quả nấy đỏ au, đang... ngoác miệng cắn vào tay nó...