Mọi người ngừng tranh cãi, xe đã không thể tiến vào sâu hơn nữa.
Không khí ảm đạm, không ai biết phải làm gì. Thi Thi là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe, cô đề nghị:
- Em dám khẳng định ngôi làng ở phía trước. Bây giờ em không nhớ nổi trước đây làm thế nào mà em đã lái xe vào đó được nhưng em có thể khẳng định đúng là con đường này. Nếu giờ xe không vào được thì chúng ta đi bộ vậy.
Hắc Bảo kêu lên 1 tiếng rồi nhảy ra khỏi xe, Kha Lương kinh ngạc phát biểu:
- Đến mèo cũng còn dám xuống xe, vậy chúng ta sợ gì mà không xuống chứ?
Tần Cẩm và Tử Minh mỉm cười rồi xuống xe, xách theo hành lý. Nhân lúc trời còn sáng, họ tranh thủ lên đường ngay.
Đây giống như chuyến du lịch về ngoại ô, 2 nam 2 nữ trông rất thân mật, đeo ba lô đi đường núi; lại còn có 1 con mèo đen rất đẹp dẫn đường. Cảnh đó, nếu phối thêm tiếng nhạc trữ tình dìu dặt vào thì đúng là bối cảnh điển hình trong phim dài tập của Quỳnh Dao. Nhưng thực ra họ chỉ đang cố làm ra vẻ bình tĩnh, thư giãn mà thôi.
Trên lưng họ như đang mang 1 vật rất nặng, tuy vậy không ai bảo ai, cũng không ai dám ngoảnh đầu về phía sau, bởi sợ rằng có người không chịu nổi sẽ hét toáng lên làm kinh sợ tất cả,
Con đường trước mặt sâu hun hút. Cây cối um tùm, rậm rạp 2 bên. Thi Thi và Hắc Bảo đi đầu, Tần Cẩm đi giữa, Kha Lương thứ 3, Lục Tử Minh cầm súng đi cuối cùng.
Màn đêm dần buông xuống, Thi Thi đề nghị quay lại nhưng Kha Lương gạt đi bởi nếu quay lại, sợ không tìm được nơi này nữa. Họ lại quyết định dựng lều, ăn lương khô qua đêm. Khi ngôi sao nhỏ đầu tiên lóe lên trên bầu trời, Thi Thi hét toáng lên, đánh thức cả bọn đang chán chường. Cô chỉ vào ánh sáng đằng xa, nói:
- Em dám khẳng định đúng là chỗ đó rồi. Trời ạ! Đúng là tìm thấy rồi, em đã nói rồi mà, đi như vậy không sai đâu.
Mọi người vui vẻ ôm chầm lấy nhau. Họ cứ ngỡ chỉ cần trả lại mảnh vải cho chủ của nó, thì lời nguyền độc ác và con ma nữ đeo bám họ lâu nay sẽ tan biến đi ngay.
Ánh đèn nhỏ nhoi đó trở thành tia hy vọng cuối cùng của họ.
Thi Thi lại bắt đầu khóc thút thít. Tần Cẩm ôm lấy cô an ủi. Thi Thi hối hận nói:
- Nếu như em không mang mảnh vải quỷ quái này về thì có lẽ Lam Kỳ đã không phải chết, Ank Kỳ không bị điên và cũng không xảy ra quá nhiều chuyện với chúng ta như vậy.
Kha Lương đứng bên cạnh trêu:
- Nếu như ba mẹ em không sinh ra em, em sẽ không biết lái xe. Nếu không biết lái xe, em sẽ không thể tới được nơi này. Nếu thế giới này không có xe ôtô, không có ai phát minh ra xe ôtô thì em sẽ không lái xe đi du lịch 1 mình. Thế nhưng thế giới này lại không có nhiều "nếu" như thế. Tóm lại, tất kả không phải lỗi của em, đừng buồn nữa.
Lục Tử Minh lại đăm chiêu hồi lâu:
- Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ phá lời nguyền lại đơn giản thế ư?
Kha Lương châm chọc:
- Anh còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ như thế vẫn chưa phù hợp với thân phận cảnh sát quốc tế của anh nữa à?
Tần Cẩm khuyên can:
- Được rồi, tới giờ mà các anh vẫn còn cãi nhau. Việc quan trọng là chúng ta phải nhanh chóng trả tấm vải này cho họ để cứu Anh Kỳ và con gái cô ấy khỏi lời nguyền. Nếu không làm được, chúng ta sẽ không ra nổi khu rừng này đâu.