Cả lúc sau, ông mới định thần , chập choạng bước lui vào nhà , miệng ú ớ kêu :
− Bà , bà ơi ! bà..bà…bà ra ngay đây ..bà ơi !
ông lùi hẳn vào bên trong , đóng ập cánh cửa lại , bà Phú từ trên giường bước xuống ngạc nhiên hỏi :
− Ủa cái thuần nó cần cái gì mà nó gọi sớm thế ?
ông Phú run rẩy ngồi xuống giường lắc đầu lia lịa , một lúc sau ông mới lấy lại chút bình tỉnh bảo :
− Không ! không phải cái Thuần.
− Ơ…không phải cái Thuần thì đứa nào mà gõ cửa sớm thế ? Con Nhàn hay thằng Hoành ?
ông Phú nắm chặt bàn tay vợ , còn bàn tay ông thì lạnh toát như nước đá , ông thở hổn hển bảo vợ :
− Bà…bà ra xem nó có còn ở ngoài ấy không ?
Bà Phú không hiểu gì chỉ biết từ ngày về với ông Phú , hiếm thấy khi nào ông như thế này. Bà hỏi lại :
− Đứa nào mới được chứ ?
− Đứa bé con.
Bà Phú càng ngạc nhiên :
− Đứa bé con nào ? Nhà này làm gì có trẻ con ?
− Không…biết con nhà ai mà nó đi xin ăn.
− Khổ thân ! Ăn xin mà vào giờ này ? Nhà này thiếu gì cơm nguội. Sao ông không cho nó một bát ? thôi được , để tôi xuống bếp , tôi bảo cái Thuần nó lấy cho nó vậy.
Dứt lời , bà bước nhanh ra cửa , bởi vì bà vốn có lòng từ tâm. ông Phú nói với theo :
− Ừ…bà ra xem nó có còn ngoài sân không ?
Rồi ông ngồi trố mắt nhìn theo, hồi hộp chờ đợi. Mở cửa , con mèo đen lao vụt vào , nhảy lên cái ghế thường của nó. Đêm tối , đôi mắt nó nhìn đăm đăm như hai ngọn lửa loé sáng có pha chút xíu màu đỏ. Bà Phú bước hẳn ra thềm , đứng nhìn quanh khắp sân và hai bên hiên , nhưng không thấy đứa bé nào cả. Bà nhướng mắt , cố phóng tầm nhìn ra phía cổng vì sương sơm dày đặc quá. Bà đứng trên thềm , quay đầu nói vọng vào :
− Có cái đứa nào đâu ? Già trẻ lớn bé , chả có thấy ai hết . ông chỉ trông gà hóa cuốc , chứ có ăn mày nào mà dám vào nhà mình giờ này ?
ông Phú lo lắng nói vọng ra:
− Không có ai thì bà vào đi. Bà vào rồi khép cửa lại.
Bà Phú làm theo lời chồng , trở vào giường nằm. Nhưng ông Phú bảo bà thắp cho ông ngọn đèn vặn lớn đặt trên cái bàn giữa nhà rồi vào nằm bên ông . Bà thấy rõ toàn thân ông Phú vẫn còn run lên bần bật từng cơn , ông kéo tấm chăn mỏng phủ lên tới cổ và mắt mở trừng trừng ngó lên trần. Bà Phú lấy làm lạ là tự dưng ông Phú chống bà lại đòi thắp đèn , bình thường khi đi ngủ , ông không chịu được ánh sáng dù chỉ một ngọn đèn leo lét dựng trên bàn thờ , ông cũng bắt che lại , đừng để lọt vào mắt ông. Có đèn ông không ngủ được , ông thường lập đi lập lại như thế !
Bà Phú xoay về phía ông, đưa một tay đặt lên trên trán , và lần xuống cánh tay, và bàn tay ông, thấy chỗ nào cũng lạnh toát , bà lo lắng hỏi :
− Sao mà lạnh hết lên thế này ? Trời muà hè mà sao lạnh rét lên thế này ?
Bà nghe thấy rõ hai hàm răng ông đập vào nhau lách cách như đi ngoài tời muà đông , gặp gió bấc thổi mạnh , bà đăm chiêu hỏi :