ông Phú kinh hãi hỏi lại vợ :
− Sao…sao bà biết ?
Bà Phú ngậm ngùi thở dài trách bằng giọng có pha nước mắt :
− Tôi thì tôi biết từ dạo ấy cơ ! Thằng Long nó kể cho tôi nghe hết. ông ác lắm , con ông mà ông còn bỏ , con bé bụng mang dạ chửa , lang thang đầu đường xó chợ , không cơm ăn , không áo mặc. Tất nhiên là nó đẻ non rồi , hai mẹ con nó cùng chết đói. ông à ! đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường. Sao ông không bảo với tôi một tiếng để tôi giúp nó ? Tôi không có muốn ông thất đức , con gái tôi nó phải gánh chịu.
Ngừng một chút cốt ý để chồng suy gẩm , bà Phú lại tiếp :
− Đấy , thằng Long nó trách ông đấy ! Cho nên hôm nó có dịp lên phố huyện , tôi bảo là nó cố tìm cái con bé ấy để dúi cho nó ít tiền. Nhưng mà nhà chủ đuổi đi lâu lắm rồi, chả biết nó đi đâu?
ông Phú nằm yên không biết nói sao. Giờ này ông vẫn không hối hận vì đã xử bạc với Tuyết. ông chỉ sợ hồn ma hai mẹ con về báo oán , nên ông tự bào chửa :
− Bà bảo tôi ác là oan cho tôi. Cái hôm nó về chờ tôi ở gốc cây đa ngoài cánh đồng , tôi không ra là vì đã chắc gì cái thai trong bungnó là con tôi ? Đào rượu ở nhà cô đầu thì nay tiếp người này , mai tiếp người khác. Biết nó có mang với ai ?
Bà Phú không nói gì nữa. Chuyện này bà đã dấu kín bao nhiêu năm , bà vẫn thầm trách chồng là người nhẫn tâm. Bà không nói chỉ vì bà không muốn các con biết thêm những cái xấu của bố chúng nó, nhất là cô con gái. Bà ngồi lên đẩy cái liếp cửa sổ cho không khí trong lành ngoài vườn luà vào , nhưng trời vẫn còn tối quá , nên bà lại hạ xuống. Làng xóm còn im lìm ngủ yên , gà chưa gáy tiếng nào. Dưới bếp chưa có tiếng động , chứng tỏ chị Thuần chưa dậy pha trà , bà Phú buồn rầu bước xuống , bưng cây đèn ra hiên để xuống bếp , bà nói :
− Thôi ông ngủ đi một tí để lấy sức , tôi xuống tôi đun ấm nước.
− Sao không gọi cái Thuần nó dậy bảo nó đun ?
− Thôi , còn sớm mà ! để cho nó ngủ. Đằng nào tôi cũng dậy rồi.
Bà bước ra ngoài, ông Phú nằm một mình nhớ lại từng chi tiết cái hôm Long trao cho ông mảnh giấy , rồi giục ông ra gốc đa gặp Tuyết. Chuyện cũ bao nhiêu năm qua giờ này bổng sống lại trong ông. Nhưng để khỏi áy náy, ông tự bảo mình :
− Đã chắc gì đứa bé trong bụng là con mình !
ông vừa dứt lời thì bổng thấy cơn lạnh từ trên vách ùa vào xối xả như gió bấc muà đông. Lập tức con mèo đen của ông kêu thét lên và lao mạnh vào liếp cửa sổ. Ngay sau đấy có tiếng gõ cửa liên hồi, ông giật thót người run lên bần bật. Tiếng gõ không phải ở trước cửa như đêm qua mà ngay trên liếp cửa sổ , sát cái giường ông đang nằm. ông co rúm người , cố nhích ra xa , rồi ú ớ gọi vợ. Con mèo vẫn cào mạnh, vẫn gầm gừ , nhảy lên tuột xuống. ông cố kêu nhưng cổ ông dường như bị bóp nghẹt khiến ông không thốt được một tiếng , chỉ nghe tiếng âm thanh nghèn nghẹn như người sắp tắt thở. Tiếng gõ trên cửa sổ vẫn vang lên , rồi giọng nói con nít như rót vào tai ông :
− Xin ông bát cơm…xin ông bát cơm…Con đói quá…
ông Phú lết mãi mới ra được mép giường rồi ngã lăn xuống đất , ông lồm cồm bò dậy thì bên ngoài cửa sổ có tiếng nói của người đàn bà mà ông đã nghe đêm qua :