ông nén tiếng thở dài , nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ. Bên ngoài trời đã khuya lắm , ông gnhe tiếng sương đêm từng giọt đều đặn từ mái ngói đến sân gạch , ông kéo tấm chăn phủ kín trên mặt rồi cảm thấy rất khó chịu vì ngộp thở. Không gian hoàn toàn tỉnh mịch , trời đứng gió , ngoài vườn bao nhiêu cây lá không một chút lay động.
ông hồi tưởng lại bao nhiêu năm sống ở làng này , từ thuở thiếu thời , ông đã lang thang một mình trên đường khuya , dù là đêm trăng sáng hay đêm tối trời , có bao giờ biết sợ là gì ? Rồi sau này khi lập gia đình , có địa vị trong làng xóm , cũng biết bao đêm ông đi uống rượu ở nhà người này, người kia. Hoặc khi ra sân đình xem hát chèo, rồi một mình trở về trên những khúc đường vắng lặng , chỉ có tàn tre hai bên rũ xuống , chuyện ma quỷ có khi nào làm cản trở bước chân lịch lãm của ông đâu ? Ấy thế mà từ đêm qua đến giờ, hễ nhìn thấy bóng đêm là ông run sợ. Vườn nhà ông cây trái xum xuê , từ nay ông chỉ dám ra chơi ban gnày mà thôi.
ông nhớ có lần nghe người ta bảo ma lúc nào cũng hiện diện quanh ta, nhưng chỉ người nào ma muốn cho thấy , thì mới thấy được. ông tự hỏi tại sao ma lại chọn ông để hù dọa ?. ông nghĩ mãi không tìm ra lý do. Một lúc sau , ông Phú vừa lật người nằm ngửa , thì bổng con mèo bên cạnh ông kêu rú lên , lao vọt qua cửa sổ , và chạy vùn vụt trên mái nhà , tiếng gào thét như xé màn đêm. Sau đó có tiếng gỏ cửa phía trước , ông Phú giật thót người, hất mạnh tấm chăn ra khỏi , ngóc đầu dậy lắng nghe. Vẫn những tiếng cọc cọc giống hệt đêm qua.
ông hít thở chờ đợi , tiếng gõ vang lên như giục giã , ông đưa mắt nhìn vợ , hy vọng là bà cũng nghe thấy. Nhưng bà vẫn đang say giấc nồng , hơi thở vẫn đang đều đều , chứng tỏ bà vẫn chưa thức giấc. ông Phú khẻ lay vai vợ , bà Phú trở người nằm nghiêng , úp mặt vào tường , xoay lưng về phía ông. Tiếng gõ cữa vẫn tiếp tục , tiếng mèo gào thê lương vẫn vang lên rộn rã, tiếng móng vuốt cào cào rin rít trên cánh cửa gỗ. ông Phú như người say thuốc , như kẻ bị hớp hồn , nữa tỉnh nữa mê, mất hết tự chủ , tung chăn bước xuống giường , thất thểu đi ra , ông tháo then ngang , đẩy rộng cánh cửa. Con mèo đen lao vọt lại chân ông , cắn gấu quần ông , lôi thật mạnh , như cố ý kéo ông vào nhà. Nhưng ông cứ đứng yên như người bị thôi miên…
Cảnh cũng lại diễn ra y hệt như là đêm qua , trong màn sương nhạt , đứa con gái mặc quần áo trắng toát , mái tóc rũ xuống , che một phần khuôn mặt xanh xao , chià bàn tay xin :
− Ông cho con xin bát cơm. Con đói quá !
ông Phú đứng chết cứng như chôn chân xuống nền gạch , á khẩu không nói được lời nào. Xa xa ở cuối sân sát cổng ra vào , ông lại thấy người đàn bà trẻ mặc đồ trắng , cất tiếng gọi :
− Về con ơi , về với mẹ con ơi !
ông Phú kinh hãi đến tột cùng , tiếng nói của cả hai mẹ con vừa trong , vừa lạnh như vọng về từ cõi âm. Cả hai khuông mặt đều mờ ảo , ông không trông rõ , không nhận diện được. Đứa bé chìa tay khẩn khoảng nhắc lại :
− Xin ông bố thí cho con bát cơm , con đói lắm.
Và ngay sau đó tiếng người mẹ từ ngoài cổng cũng cất lên :