- Mình chôn cái xác chỗ này.Anh đưa cái xẻng cho tôi.
Viên cảnh sát xăn tay áo lên và bắt đầu đào.Vì là đất vườn nên không cứng mà vì vậy viên cảnh sát đào không ngừng tay.Trong khi đó tôi cố giương mắt lên nhìn mặt tên trộm để xem tôi đã gặp nó ở đâu chưa.Dưới ánh sáng của mặt trăng giữa đêm khuya tôi thấy xác của tên trộm không có vẻ gì là đáng sợ cả.Tên trộm nằm như người ta đang nằm ngủ nhưng,nhìn viên cảnh sát đang hì hục đào đã làm cho tôi nổi gai ốc đầy mình. Có lẽ vì muốn đào cho nhanh để phi tang cái xác nên đầu tóc của viên cảnh sát bị rối bù lên và,có lẽ cũng vì mệt nên gương mặt của ông ta nhợt nhạt trông như là cái xác chết vậy.
Cái huyệt đã đào xong.Viên cảnh sát đỡ phần chân còn tôi đỡ phần đầu.Một lần nữa tôi lại cố mở lớn hai con mắt lên để nhìn cho rõ gương mặt của tên trộm nhưng vẫn không sao nhìn rõ được,trái lại gương mặt của viên cảnh sát thì tôi lại nhìn thấy rất rõ.Phải nói đó là mặt của người chết thì mới đúng.Hai con mắt của ông ta sâu hoắm và lớn như hai cái tách nhỏ bằng sành thường tôi vẫn dùng để uống rượu,còn gương mặt thì…tôi không dám nhìn ngay mặt viên cảnh sát nữa,gương mặt trắng bệch.Sau khi đặt cái xác xuống lỗ tôi liền đi vô nhà lấy cái chĩa dùng để cào cỏ đến cào đất xuống phủ lên xác tên trộm.
Chuyện chôn cất vừa xong thì viên cảnh sát ngửa mặt nhìn lên trời cao,nhìn lên cái mặt trăng rồi cười lên hăng hắc như có vẻ đắc chí rồi đi thẳng ra phía cổng trước nhà.Trước khi đi viên cảnh sát còn quay lại dặn dò tôi thêm một câu:
- Nhớ là đừng hở miệng về vụ này đó nghe.Anh mà hở miệng ra là chết cả tôi và anh luôn đó.
Viên cảnh sát nói xong câu dặn dò đó lại cười lên hăng hắc.Lần này tôi nghe tiếng cười của ông vang vang như từ ở một nơi xa xôi nào đó vọng lại.
*
Ba mươi bảy năm sau.
Tháng mười một năm hai ngàn mười một tôi trở về lại quê hương và trở về thăm lại căn nhà xưa.Căn nhà đã được người chủ mới xây cất lại nhưng hiện tại cũng bị bỏ hoang vì cỏ mọc tứ tung,mọc khắp nơi,chỗ nào có đất là có cỏ mọc và mọc thật cao.
Nhìn căn nhà đã một thời mình từng làm chủ đã dậy lên trong lòng tôi một nỗi niềm chua xót.Vì căn nhà đang là căn nhà hoang nên tôi tự động đi một vòng chung quanh nhà và bước chân đã đưa tôi đến đứng ngay bên cây đu đủ đồng thời mắt của tôi cũng nhìn ngay nơi đã chôn tên trộm năm nào.
Sau đêm kinh hoàng xảy ra với tôi ở căn nhà này,qua ngày hôm sau tôi đã kể lại cho người bạn thân nhất của tôi và cùng làm chung một chỗ với tôi nghe.Anh cho tôi biết là người đàn ông chủ căn nhà đã bị tên trộm giết nên bà vợ buồn không muốn ở đó nữa nên bán rẻ cho tôi. Bạn tôi sẵn sàng nhường cho tôi một phòng nhỏ và,bốn tháng sau khi thị xã bị bỏ ngõ và tôi đã cùng người bạn theo đoàn người di tản về Sàigòn.
- Anh làm gì ở đây?
Tôi giật thót tim và quay người lại thật nhanh nhìn về phía sau,nơi vừa phát ra tiếng hỏi.Tôi đang suy nghĩ về những ngày x