Old school Easter eggs.
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Thảm kịch ở Styles

» Thể loại: Trinh Thám - Kinh Dị

» Đăng lúc: 18:17 14/10/2013
» Lượt xem: 4019
↓Xuống cuối trang↓


- Đồ ngu! - Tôi kêu lên - Mình đã nói với ông ta là thứ tư cô ấy không có ở đó kia mà. Thế này nhé, ông có thể nhắn ông ấy đến gặp chúng tôi vào sáng mai không.

- Được lắm. Thưa ông. Nhưng hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng của Poirot đâu cả. Tôi bắt đầu phát cáu. Ông ta đối xử với chúng tôi một cách quả là quá lổ mãng. Sau bữa trưa, Laurence kéo tôi ra riêng và hỏi xem tôi có đi gặp Poirot không.

- Không, tôi cho rằng không. Ông ta cứ việc lên đến đây nếu như ông ta muốn nói gì với chúng ta.

- Ồ! Laurence có vẻ bối rối. Điều gì đặc biệt kích động trong thái độ của anh đạp vào mắt tôi.

- Có gì thế.

- Tôi hỏi - Tôi sẽ đi tìm ông ta nếu như có chuyện gì đặc biệt.

- Ồ! Chả có gì quan trọng lắm đâu, nhưng mà, nếu anh muốn thì hãy nói với ông ta (và giọng anh chỉ còn là một tiếng thì thầm) tôi cho rằng mình đã tìm được chiếc tách cà-phê bị mất rồi. Tôi gần như quên mất bức thông điệp đầy ẩn ý của Poirot, nhưng bây giờ thì sự tò mò của tôi lại trỗi dậy. Thấy Laurence không nói gì thêm, tôi quyết định đèn nén tự ái của mình xuống và lại đi xuống làng. Lần này thì tôi được đón tiếp bằng một nụ cười. Ông Poirot có ở nhà. Nếu như tôi vui lòng lên lầu? Tôi lên ngay, không cần đợi được mời. Poirot đang ngồi trước bàn, đầu vùi trong hai tay. Thấy tôi bước vào ông nhổm dậy.

- Có chuyện gì thế.

- Tôi ân cần hỏi - Tôi hy vọng ông không ốm đấy chứ.

- Không, tôi không ốm đâu. Nhưng tôi đang phải giải quyết một vấn đề quan trọng bậc nhất.

- Có nên bắt tên tội phạm không chứ gì.

- Tôi vụng về hỏi. Trước sự ngạc nhiên sâu sắc của tôi, Poirot lắc đầu: - Nói hay không nói. Đó là vấn đề. Như Shakkespeare vĩ đại của anh đã nói. Tôi không buồn sửa sai câu dẫn chứng đó.

- Ông không nghiêm túc đấy chứ.

- Tôi nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bởi vì điều nghiêm túc nhất đang được đặt lên bàn cân.

- Điều gì thế.

- Hạnh phúc của một người phụ nữ, anh bạn của tôi ạ - Ông nghiêm nghị nói. Tôi chẳng biết nói gì hơn.

- Đã đến lúc phải quyết định - Poirot tiếp - nhưng tôi lại do dự. Bởi vì anh thấy đấy, tôi đang đặt lớn. Không ai, ngoại trừ tôi ra, Hercule Poirot, lại dám liều lĩnh làm như vậy. Rồi ông kiêu hãnh vỗ ngực. Sau khi kính cẩn chờ đợi vài phút, để khỏi làm hỏng tác dụng của mình, tôi chuyển lời của Laurence cho ông.

- À! À! - Ông kêu lớn - thế ra anh ta đã tìm ra chiếc tách cà-phê bị mất rồi. Tốt lắm. Anh ta thông minh hơn vẻ bề ngoài, cái anh chàng Laurence mặt dài của anh đấy. Tôi không đánh giá cao sự thông minh của Laurence lắm, nhưng tôi tránh không cãi với Poirot mà chỉ nhẹ nhàng trách ông đã quên mất những gì tôi nói với ông về những ngày nghỉ của Cynthia.

- Đúng vậy! Tôi có cái sàng thay vào chỗ bộ óc. Nhưng cô gái kia đã tỏ ra tử tế. Cô đã tỏ ra tội nghiệp cho sự thất vọng của tôi và đã chỉ cho tôi xem tất cả với một cử chỉ duyên dáng nhất.

- Ồ! Thế thì tốt lắm. Ông sẽ phải đến vào ngày khác để dùng trà với Cynthia đấy. Sau đó tôi nói với ông về bức thư.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,81,82,[83],84,85,86 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Thảm, kịch, , Styles, Trinh, Thám, Kinh, Dị, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Thám Tử Lừng Danh Conan - PHẦN ĐẶC BIỆT - Tập 2
icon Thám Tử Lừng Danh Conan - PHẦN ĐẶC BIỆT - Tập 1
icon Thảm kịch ở Styles
icon Tận Cùng Là Cái Chết
icon Rượu Độc Lóng Lánh
icon Nữ Thần Báo Oán
icon Chết Trong Đêm Noel
12»
» Online: 1
» Trong ngày: 13
» Tổng: 4019 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>