Rối đến một hôm, anh ta không nói lắp nữa.
Trong lớp, anh ta học chăm chỉ say sưa đến nỗi các thầy giáo đều quan tâm đến anh, họ cấp học bổng cho anh và nói với cha mẹ anh rằng anh là một đứa trẻ đầy hứa hẹn. Ông Farraday lúc đó đang kiếm ăn bằng cách xây những khu nhà rẻ tiền, đã bị thuyết phục bỏ một số dự định khác để cho con trai có thể học lên nữa.
Vào năm 22 tuổi. Stephen rời Oxford với nhiều bằng cấp. Anh là một nhà hùng biện, hoạt bát, thông minh, có năng khiếu làm báo và có một số bạn hữu có thể giúp ích cho anh. Anh ta đã chiến thắng được tính rụt rè bẩm sinh và học cách ứng xử trong các phòng khách. Phong cách của anh ta rất dễ chịu và kín đáo, và một người có cương vị đã nói về anh: "Đây là một chàng trai sẽ tiến rất xa".
Chính trị lôi cuốn anh. Anh ta có khuynh hướng nghiêng về phái tự do, nhưng anh ta hiểu rằng vào thời điểm đó Đảng Tự do còn rất yếu. Vậy là anh, ghi tên vào Công Đảng và tên anh ta nhanh chóng nổi lên như một chiến sĩ trẻ đầy hứa hẹn.
Tuy vậy, đảng này không làm cho anh ta thoả mãn lắm. Anh thấy nó kém cởi mở với những tư tưởng mới hơn đảng Bảo thủ và bị kìm hãm bởi các truyền thống của nó nhiều hơn là bởi các đối thủ. Rồi sau đó, những người bảo thủ tìm kiếm những tài năng trẻ.
Họ thấy thích Stephen ngay tức khắc. Họ cần những người như anh ta. Anh ta lao vào và nhảy lên được một vị trí vững vàng trong đảng sau một chiến dịch tranh cử vất vả, thăng sát nút đối thủ.
Khi anh ta vào ngồi lần đầu tiên trong Hạ nghị viện, anh ta đã có cảm giác thắng lợi. Sự nghiệp của anh ta đã bắt đầu và nó chính là cái mà anh ta đã chọn. Ở đó các năng khiếu của anh ta sẽ được sử dụng và các nỗi đam mê sẽ được thỏa mãn. Anh ta cảm thấy có tài năng của một người cầm quyền. Anh biết điều khiển các đám đông vuốt ve họ đúng lúc hoặc là thô bạo với họ khi cần thiết. Vào một ngày, anh ta thề là sẽ leo lên ghế bộ trưởng.
Thế nhưng khi nỗi vui mừng được ngồi ghế nghị sĩ vừa qua đi thì anh ta cũng bị vỡ mộng chua chát. Cuộc chiến ác liệt mà anh ta tiến hành để giành lấy vị trí đã làm cho anh nổi bật lên, nhưng chỉ trong vài ngày. Còn bây giờ, anh phải đứng vào hàng, anh ta chỉ là một cá thể giữa những người khác, một cấp dưới không đáng kể, phải tuân theo kỷ luật của nhóm và ngồi nguyên ở vị trí của mình. Để ra khỏi bóng tối không phải là dễ. Ở đây tuổi trẻ làm người ta nghi ngại, còn tài năng thì chưa đủ… Cần phải có người nâng đỡ…
Người ta có thể tìm thấy người nâng đỡ trong một số nhóm cùng lợi ích hoặc trong các gia đình có thế lực. Không có sự trợ giúp của họ thì cứ mãi phải ở trong bóng tối. Anh ta nghĩ về hôn nhân. Cho đến lúc này, vấn đề đó chưa hề làm anh quan tâm. Anh ta mơ đến một sinh linh đẹp, đi cạnh anh ta, tay trong tay, chia sẻ niềm vui và nỗi đam mê của anh ta. Cô ấy sẽ đẻ con cho anh, anh sẽ tâm sự với cô những suy nghĩ, những lo toan. Anh tưởng tượng ra một người vợ ham mê thành công và tự hào về thắng lợi của chồng.