- Không có chuyện ấy đâu. Về mặt trí lực, ông ấy vẫn tráng kiện như xưa. Sức khoẻ yếu, nhưng không ảnh hưởng trí óc. Chỉ trong hai tháng cuối cùng, ông ta còn xoay xỏa thu thêm được hai mươi vạn livrơ.
- Ông ta quả có tài
- Ông Schuster công nhận một cách thán phục.
- Phải, hiếm có người như ông ta. Điện thoại nội bộ reo chuông. Ông Schuster nhấc máy.
- Ông Broadribb có thể tiếp cô Jane Marple được không ạ?
- Giọng phụ nữ hỏi. Ông Schuster nháy mắt đồng nghiệp, đáp:
- Cho mời vào. Thoạt tiên lúc mới bước vào, cô Marple thấy một ông đã đứng tuổi đứng lên tiếp. Ông ta cao và gầy, mặt dài ngoằng. Chắc là ông Broadribb , và cô nghĩ: hình hài không xứng với tên[2]. Cạnh ông là một người trẻ hơn và cũng mập mạp hơn, tóc đen, mát sắc, cằm hai ngấn.
- Người cộng sự của tôi,ông Schuster
- Broadribb giới thiệu.
- Thưa cô Marple, mong rằng cô không mệt khi phải leo thang gác. Ông Schuster đoán bà khách ít nhất phải bảy mươi, nếu không là tám mươi tuổi.
- Vâng, lên thang gác là thế nào tôi cũng thở.
- Trụ sở này đã quá cũ, không có thang máy. Ông Broadribb nói như thanh minh. Chúng tôi làm việc ở đây từ nhiều năm rồi, các tiện nghi không được đầy đủ như khách hàng mong muốn. Cô Marple ngồi vào chiếc ghế ông Brodribb đưa mời, trong khi ông Schuster kín đáo đi ra. Cô mặc bộ đồ bằng vải tuýt, đầu đội mũ len. " Đúng là một bà già tỉnh lẻ. Không hiểu ông Rafiel quen bà ở đâu?". Viên công chứng nghĩ bụng, rồi mỉm cười sắp xếp đống giấy trên bàn, nói:
- Tôi chắc cô muốn biết ngay lý do của cuộc hội kiến này. Chắc cô đã nghe nói ông Rafiel đã mất.
- Vâng, tôi đọc báo.
- Hẳn ông ấy là bạn của cô.
- Tôi quen ông ấy năm ngoái, ở quần đảo Antilles.
- Vâng, tôi nhớ ông Rafiel có ra đó một thời gian để dưỡng bệnh. Thực tình lúc ấy sắc ông đã kém lắm rồi.
- Đúng vậy.
- Cô biết rõ ông ấy?
- Thực ra là không. Chúng tôi cùng ở một khách sạn, nên có lúc cũng chuyện trò đôi chút. Trở về Anh, tôi không gặp ông nữa. Tôi sống ẩn dật ở nông thôn, còn ông ấy thì bận nhiều công việc?
- Vâng, ông ấy làm việc đến ngày cuối cùng. Quả là một người có tài về tài chính.
- Tôi đã nhận ra ông ấy là con người xuất sắc.
- Cô có ý niệm gì về cái việc mà tôi có trách nhiệm sắp trình bày.
- Tôi không thể hình dung được là việc gì.
- Ông ấy đánh giá cao về cô.
- Nói thế thật là quá nhã ý, nhưng chắc không chính xác.
- Như cô đã biết, ông ấy chết đi, để lại tài sản rất lớn. Tuy nhiên, các điểu khoản của di chúc lại quá đơn giản, vì ít lâu trước khi chết, ông đã định đoạt tất cả qua phương thức ủy thác di sản.
- Tôi không thạo các vấn đề tài chính, song cũng biết đó là cách ngày nay nhiều người thường làm .
- Tôi được ủy thác thông báo để cô biết: hiện chúng tôi giữ một số tiền, số tiền đó sẽ thuộc về cô một năm sau, với điều kiện cô chấp nhận đề nghị sắp nói sau đây. Viên công chứng lấy trên bàn một phong bì dài gắn si, đưa cho cô Marple:
- Tốt nhất là cô hãy trực tiếp đọc văn bản này. Xin mời. Cô Marple cầm con dao ông Broadribb đưa, rọc phong bì, rút ra một lá thư đánh máy. Cô chăm chú đọc, rồi đọc lại lần nữa, ngước mắt nhìn ông luật gia.