- Tốt rồi, cô Marple nói. Inch có đây chưa? À! Chào anh Edward. Đó là anh tài xế của ông Arthur, chủ ga -ra hiện nay. Tên đầy đủ là George Edward.
- Giờ ta đi nơi này nhé, cô Marple nói. Ta chắc chỉ một tiếng là đến. Chương IV Esther Walters Esther Walters ra khỏi siêu thị, đang đi về chỗ đậu xe thì bỗng vấp phải một bà già tập tễnh đi ngược chiều. Bà xin lỗi, thì bà cô reo lên:
- Trời! Tôi không nhầm chứ: bà Walter! Chắc bà chưa quên tôi. Tôi là Jane Marple. Chúng ta đã gặp nhau ở Saint
- Honoré. Cũng đã năm rưỡi nay rồi.
- Cô Marple ? Có, có tôi nhớ, nhưng không ngờ cô xuất hiện bất ngờ trước mặt.
- Tôi ăn trưa với một số bạn, ở gần đây. Nhưng trên đường về, tôi sẽ trở qua Alton, chiều nay nếu bà có nhà, tôi sẽ rất vui được đến chơi, trò chuyện. Gặp bà ở đây, thật mừng quá!
- Tất nhiên là được. Mời bà đến chơi lúc ba giờ chiều, tôi có nhà. * * * Đúng ba giờ rưỡi, cô Marple bấm chuông biệt thư Winslow Lodge. Chính Esther ra mở cửa, mời cô vào. Cô ngồi xuống chiếc ghế bành do Esther chỉ. Đến lúc này, mọi việc đã diễn ra đúng như cô mong đợi. Cô nói:
- Tôi thực sự vui mừng được ở đây hôm nay. Bà thấy không, sự đời diễn ra thật kỳ lạ. rất mong gặp bạn bè, nhưng thời gian cứ trôi ... Thế rồi đột nhiên...
- Và thế là người ta nói thế giới này bé nhỏ, có phải không?
- Vâng, và quả đúng là thế. Thế giới có vẻ mênh mông, và Antilles cách xa nước. Anh biết bao nhiêu! Thế mà, tôi sẽ có thể gặp bà ở bất kỳ đâu: ở London. cửa hiệu Harrods, ở sân ga hay trong xe buýt .. Có vô vàn khả năng.
- Vâng, vô vàn. Nhưng tôi không hề nghĩ ta gặp nhau ở đây, vì hình như bà không ở vùng này.
- Vâng, thực ra chỉ cách đây hăm nhăm dặm, ở Saint
- Marie
- Meal. Nhưng hăm nhăm ở nông thôn, lại không có xe riêng.
- Trông cô còn rất khoẻ mạnh.
- Tôi cũng định nói như thế về bà. Tôi không biết là bà ở Alton.
- Tôi chỉ mới đến ở. Từ khi lấy nhà tôi.
- Ồ! Thế mà tôi không biết. hay quá nhỉ! Ngày nào tôi cũng đọc tin hôn nhân trên báo, có lẽ tôi đã bỏ sót.
- Tôi lấy chồng được năm tháng. Họ chông là Anderson.
- Ông nhà ta làm gì?
- Nhà tôi là kỹ sư. Anh ấy ... Bà Esther hơi ngập ngừng:
- .... ít tuổi hơn tôi một chút.
- Càng tốt!
- Cô Marple nói. Càng tốt bà ạ. Thời nay, đàn ông chóng già hơn đà bà. Tôi biết , ngày xưa người ta không nói thế, nhưng đó là sự thật. Họ làm việc nhiều, lo lắng quá nhiều. Thế là, nào huyết áp cao, huyết áp thấp, có khi lại mắc bệnh tim. Họ cũng rất hay bị ung thư. Phụ nữ , trái lại, thanh thản hơn. Và tôi cho rằng, chính chúng mình mới là phái mạnh.
- Cũng có thể, bà Esther mỉm cười đáp. Cô Marple thấy yên tâm . Lần cuối cùng gặp nhau cô có cảm giác bà ta không ưa mình. Mà lúc ấy có lẽ bà ta ghét mình thật. Nhưng sau đó, hẳn bà đã hiểu, nếu không có cô Marple can thiệp, thì giờ đây bà đã nằm dưới mộ chí trong nghĩa trang, đâu được hưởng hạnh phúc như thế này.
- Bà có cái nhà đẹp quá. Cô nhận xét.
- Chúng tôi mới dọn đến đây được bốn tháng. Cô Marsple liếc mắt nhìn một vòng. Đồ đạc, bàn ghế đẹp và vững chãi, đều thuộc loại đắc tiền. Cô dễ dàng đoán được vì đâu có sự sang trọng này, và trong bụng mừng thầm là ông Rafiel đã không thay đổi ý kiến về khoản tiền để lại cho Esther sau khi chết. Như đọc được ý nghĩ của khách, bà chủ nhà nói: