- Có thể anh đánh giá đúng. Anh muốn gì bằng cách xưng là cháu trai của tôi? Anh nói tên anh là gì kia? Thomas hả?
- Dạ. Thomas hay Tommy.
- Chưa bao giờ nghe tên anh cả. Ta chỉ có một cháu trai hắn tên là William. Bị giết trong chiến tranh vừa qua. Việc ấy cũng tốt. Nếu còn sống hắn còn tệ hơn. Ta mệt. Dì Ada nói rồi tựa lưng vào gối và quay về phía cô Packard.’ ‘Đem họ đi. Lẽ ra cô không nên để người lạ vào phòng tôi.
- Tôi nghĩ một cuộc viếng thăm ngắn ngủi dễ thương có thể làm me vui lên. Cô Packard thản nhiên.
Dì Ada buông một tiếng cười khẩy thô tục.
- Đươc rồi, Tuppence vui vẻ nói. Tụi cháu sẽ đi. Cháu để bông hồng lại. Có thể dì sẽ thay đổi ý kiến về chúng. Đi nào, Tommy. Cô quay về hướng cánh cửa.
- Tạm biệt, dì Ada. Cháu rất tiếc dì không nhận ra cháu.
Dì Ada im lặng cho đến khi Tuppence đi khuất ngoài cánh cửa với cô Packard và Tommy theo sau cô.
- Trở lại, cháu. Dì Ada cao giọng. Dì hoàn toàn biết cháu. Cháu là Thomas. Cháu thường có mái tóc đỏ. Màu cà rốt, đó là màu tóc cháu. Trở lại, dì sẽ nói chuyện với cháu. Dì không cần con đàn bà đó. Không tốt việc nó giả vờ là vợ cháu, dì hiểu rõ mà. Đừng mang loại dàn bà đó đến đây. Hãy đến ngồi xuống trong cái ghế này và kể cho dì nghe về mẹ cháu. Cô đi đi, dì Ada thêm vào như kiểu tái bút, vẫy tay về phía Tuppence đang lưỡng lự nơi ngưỡng cửa.
Tuppence rút lui ngay lập tức.
- Hôm nay bà ấy toàn nổi cơn bực tức, cô Packard điềm tĩnh nói khi họ đi xuống lầu.’ Đôi khi, cô biết không, bà ấy cũng có thể thật sự vui vẻ . Cô khó mà tin được lắm.
Tommy ngồi xuống một cái ghế được chỉ cho mình bên cạnh dì Ada và đưa ý kiến nhẹ nhàng rằng mình không thể kể nhiều về mẹ vì bây giờ bà đã chết gần bốn mươi năm rồi. Dì Ada thản nhiên trước lời phát biểu này.
- Hãy tưởng tượng đi, bà nói, có phải đã lâu như thế không? Ư, thời gian đi nhanh quá. Bà nhìn anh săm soi từ trên xuống. Tại sao cháu chưa lấy vợ? Kiếm một người đàn bà dễ thương có năng lực để săn sóc cháu. Cháu đang gì đi, cháu biết mà. Cháu đang đi lại với tất cả bọn đàn bà dễ dãi đem chúng đến nhà ai rồi trò chuyện giống như chúng là vợ cháu.
- Cháu có thể hiểu rằng, lần tới đến thăm dì tốt hơn hết cháu bảo Tuppence mang theo những bức thư ngắn hồi đám cưới cô ấy.
- Biến cô ta thành một người đàn bà chân thật ư?
- Chúng cháu cưới nhau trên ba mươi năm rồi. Chúng cháu có một trai và một gái, cả hai đều có vợ có chồng hết rồi.
- Cái phiền là, dì Ada khéo léo thay đổi đề tài, không ai kể cho ta bất cứ chuyện gì. Nếu anh chu cấp tiền bạc cho ta cho đến ngày -
Tommy không cãi lại. Có một lần Tuppence đã dành cho anh một phán quyết quan trọng của toà án.’ Nếu bất cứ kẻ nào trên sáu mươi lăm tuổi có lỗi với anh, đừng bao giờ cãi lại. Đừng bao giờ nói mình có lí. Xin lỗi ngay lập tức và nhận tất cả lỗi về mình và bảo đó là lỗi của tôi tôi không bao giờ tái phạm nữa.’
Giờ phút này việc đó xảy đến với Tommy với một quyền lực chắc chắn thuộc lãnh vực có dính líu đến dì Ada, mà thật ra thì luôn như thế.