- Tôi không cho rằng chuyện đó nghiêm trọng như thế. Tommy nói, trong một phong cách vô tội nhất của mình.
- Ô không, tôi hoàn toàn hiểu đó không phải là một việc để nói.
- Thật sự ngày nay tôi nghĩ không còn quan trọng nữa. Từ chiến tranh đó là một thời kì tốt đẹp. Vợ tôi và tôi ngày ấy còn trẻ.
- Dù sao, cái điều tôi muốn kể với anh, không có gì liên can đến cái đó, nhưng ít ra tôi cảm thấy tôi có thể tự do nói với anh, tôi có thể nói với anh mà không sợ anh nhắc lại với ai những gì tôi nói ngày hôm nay, mặc dù sau này tất cả có thể phơi bày rõ ràng.
- Sunny Ridge đang ở vào thế kẹt, có phải ông định nói thế không?
- Phải. Cách đây không lâu một binh nhân của chúng tôi chết. Một bà Moody, tôi không biết anh có từng gặp bà ấy chưa hay dì anh có nói chuyện với bà ấy không.
- Bà Moody? Tommy suy nghĩ. Không, tôi không nghĩ vậy. Dù sao, tôi chưa đến mức nhớ lại được.
- Bà ấy là một trong những bịnh nhân già của chúng tôi. Trong chừng mức nào đó bà ấy không đau ốm chi nặng và đang ở tuổi trên dưới bảy mươi. Đó chỉ là trường hợp một phụ nữ không có bà con và không ai chăm sóc trong phạm vi gia đình. Bà ấy rơi vào phạm trù mà tôi thường tự đặt là loài biết bay. Khi già đàn bà càng ngày càng tương tợ những con gà mái. Họ cục cục. Họ quên lãng mọi sự. Họ mắc vào những sự khó khăn và họ lo âu. Tuyệt đối không có gì xảy ra họ cũng đánh thức mình dậy. Với họ rất ít vấn đề. Nói một cách nghiêm ngặt họ không phải thuộc tình trạng tâm thần không bình thường.
- Nhưng họ chỉ cục cục. Tommy gợi ý.
- Như anh nói, bà Moody chỉ cục cục. Bà gây cho các nữ y tá khá nhiều phiền phức mặc dù họ rất yêu mến bà. Bà có thói quen quên khi bà đã ăn rồi, làm ồn lên bởi vì không có bữa tối được dọn cho bà khi thật ra trên thực tế bà vừa mới có một bữa ăn ngon.
- Ô, Tommy nói, vụt sáng lên, bà Cocoa.
- Xin lỗi?
- Tôi rất tiếc, đó là cái tên vợ tôi và tôi đặt cho bà. Một ngày bà đang cãi nhau với y tá Jane thì chúng tôi đi ngang qua hành lang và nói bà chưa có cocoa. Là một phụ nữ hơi điên khá đẹp. Và rồi bà chết.
- Thật ra tôi không ngạc nhiên khi cái chết xảy ra. Dr. Murray nói. Có khả năng tiên đoán với tính chính xác khi nào một bà già sẽ chết là thực tế không thể. Sức khỏe phụ nữ có ảnh hưởng nghiêm trọng, người ta cảm thấy thế như một hệ quả của khảo sát tâm lí, năm nào cũng vậy người khó mà kéo dài sự sống, đôi khi lại sống tốt trong mười năm khác. Họ tiếp tục bám chặt cuộc sống mà chỉ là tâm lí bất lực không thể dập tắt được. Có những người khác sức khoẻ của họ tốt một cách hợp lí và họ có thể tạo thành những bộ xương cổ, người ta nghĩ thế. Nói cách khác, chứng viêm phế quản, cúm, dường như không có khả năng hồi phục, và chết với sự yên bình đáng kinh ngạc. Vì vậy, như tôi nói, như một nhân viên y tế đến nhà điều dưỡng dành cho người già, tôi không ngạc nhiên khi cái có thể gọi là một cái chết bất ngờ tốt đẹp xảy ra. Tuy nhiên, trong trường hợp của bà Moody, hơi khác. Bà chết trong giấc ngủ mà không phô bày ra bất cứ dấu hiệu đau ốm nào cả và tôi không thể nguôi cái ý tưởng rằng cái chết của bà thật bất ngờ. Tôi sẽ dùng từ ngữ luôn luôn gợi tính tò mò trong tôi trong một vở kịch của Shakespear, Macbeth. Tôi đã luôn luôn tự hỏi Macbeth muốn gì khi chàng nói với vợ,“ Cô đáng ra phải chết từ đây”.