những gì xảy ra và ở đâu, và họ là ai, và tất cả nếu không có chi khác. Dù sao đi nữa nó cũng không phải là nỗi đau đớn tự nhiên.
- Không, tôi nghĩ bà hoàn toàn có lí.
Cánh cửa mở ra một cô gái mặc áo choàng trắng bước vào với cái khay nhỏ trên có bình cà phê với cái dĩa có hai bánh bích quy, cô ta đặt xuống cạnh Tuppence.
- Cô Packard nghĩ rằng có thể bà cần một tách cà phê, cô nói .
- Ô. Cám ơn.
Cô gái lại bước ta và bà Lancaster nói.
- Của cô đó, cô thấy đấy. Họ rất sâu sắc, phải không nào?
- Vâng, thật thế.
Tuppence rót cà phê và bắt đầu uống. Trong một lúc hai người phụ nữ ngồi im lặng, Tuppence lấy dĩa bích quy mời nhưng bà già lắc đầu.
- Không cám ơn. Tôi chỉ thích sữa trơn của mình thôi.
Bà ta đặt cái li không xuống và ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ. Tuppence nghĩ có lẽ đây là giấc ngủ ngắn vào buổi sáng vì vậy cô giữ im lặng. Tuy nhiên thình lình, bà Lancaster dường như giật mình thức giấc lần nữa. Mắt bà mở to, bà nhìn Tuppence nói. ‘tôi thấy cô đang nhìn vô lò sưởi’.
- Ô, tôi ư? Tuppence hỏi lại, hơi giật mình.
- Vâng. Tôi tự hỏi - bà ta đưa người về phía trước rồi hạ thấp giọng - tha lỗi cho tôi, có phải đó là đứa con tội nghiệp của cô không?
Tuppence , hơi lùi lại, ngập ngừng.
- Tôi - tôi không nghĩ vậy.
- Tôi tự hỏi. Tôi nghĩ có lẽ cô đến vì lí do nào đó. Một kẻ nào đó phải đến một lúc nào đó. Có lẽ họ sẽ đến. Và nhìn vô lò sưởi. Đó là nơi nó ở, cô biết mà. Phía sau lò sưởi.
- Ô, Tuppence nói. Ô, có phải không?
- Luôn luôn cùng một lần, bà Lancaster thấp giọng. Luôn luôn cùng giờ đó. Bà ta nhìn lên chiếc đồng hồ trên giá treo trên lò sưởi. Tuppence cũng nhìn lên. Mười một giờ mười phút. Mười một giờ mười. Phải, luôn luôn cùng một giờ mỗi sáng.
Bà ta thở dài. Người ta không hiểu - tôi nói với họ cái tôi biết - nhưng họ không tin tôi!
Tuppence nhẹ người ngay lúc cánh cửa mở ra và Tommy đi vào. Cô đứng lên.
- Em đây. Em sẵn sàng rồi. Cô đi về hướng cánh cửa quay đầu lại nói, tạm biệt, bà Lancaster.
- Làm sao anh lên đây được? Cô hỏi Tommy khi họ xuất hiện trong phòng tiền sảnh.
- Sau khi em rời khỏi, như một ngôi nhà bốc lửa.
- Dường như em có một ảnh hưởng xấu với dì, phải không? Trong chừng mức nào đó, khá vui.
- Tại sao lại vui?
- Ơ tuổi em, Tuppence nói, với vẻ ngoài mảnh mai đáng chán với khuôn mặt xinh xắn đáng kính, thật dễ chịu khi nghĩ đem gán anh cho một người phụ nữ duyên dáng nhưng gợi tình gây tai hoạ chết người.
- Đồ ngốc, Tommy bóp chặt cánh tay cô tha thiết. Em đang vinh hạnh ở với ai thế? Bà ấy có vẻ là một quý bà yếu đuối xinh đẹp.
- Bà ấy rất đẹp, Tuppence đáp. Một sinh linh khốn khổ, em nghĩ thế. Nhưng là những con dơi bất hạnh.
- Những con dơi?
- Phải. Chừng như nghĩ có một đứa trẻ chết phía sau lò sưởi hay một cái gì đó tương tự. Bà ấy hỏi có phải là đứa trẻ tội nghiệp của cô không.
- Khá căng thẳng đấy. Tôi cho rằng hẳn nơi đây phải có một số người hơi điên, cũng như những người thân ruột già cả bình thường không có chi làm phìền họ