dễ thương này. Cuối cùng hắn nói, từ cái đầu nặng nề và dị dạng: - Nỗi bất hạnh của tôi là tôi quá giống con người. Tôi chỉ muốn mình hoàn toàn là một con vật, như con dê này. Lần khác hắn xuất hiện trước cửa xà lim khi Esmeralda đang hát một bài hát cổ Tây Ban Nha. Trông thấy bộ mặt xấu xí hiện ra bất ngờ giữa điệu hát, cô gái ngừng bặt với một cử chỉ sợ hãi vô thức. Gã kéo chuông khốn khổ quỳ gối trước ngưỡng cửa, chắp tay nói đau đớn: - ôi, tôi khẩn cầu cô. Xin cô cứ hát tiếp. Xin đừng xua đuổi tôi. Lần khác hắn đến vẻ vụng về, nhút nhát: - Xin cô nghe tôi. Tôi có điều muốn nói với cô. Cô làm hiệu: tôi nghe đây. Hắn thở dài, mở miệng như sắp nói rồi nhìn cô lắc đầu và chầm chậm rút lui, để lại cô gái Ai Cập ngạc nhiên. Một hôm, Esmeralda lần ra tận mép mái nhà, nhìn xuống quảng trường phía dưới, Quasimodo đến đứng sau cô. Hắn đứng sao cố để cô gái khỏi khó chịu vì trông thấy hắn. Chợt cô gái bô-hê-miêng giật mình. Cô quỳ xuống mép mái nhà, sờ tay về phía quảng trường, kêu lên: - Phoebus! Đến đây! Đến đây! Anh có thể cứu tôi. Phoebus! Phoebus! Phoebus vào một nhà. Anh ở xa quá. Cô vẫn quỳ, kêu lên với một sự xúc động khác thường: - Phoebus! Phoebus! Anh ấy không nghe thấy mình!... Gã điếc nhìn cô. Gã hiểu màn kịch câm kia. Mắt hắn đầy nước mắt nhưng không một giọt nào chảy ra. Bỗng hắn nhẹ nhàng kéo tay áo cô. Cô quay lại. Hắn lấy lại bình tĩnh, nói: - Cô có muốn tôi đi tìm ông ta không? Cô gái kêu lên, vui mừng: - ôi! Đi đi! Chạy đi! Nhanh lên! Đưa người đại úy này lại cho tôi. ông ta sẽ cứu tôi. - Tôi sẽ dẫn ông ấy lại cho cô. - Hắn nói, giọng yếu ớt. Rồi hắn quay đầu, chạy vội xuống cầu thang, ngạt thở vì khóc nức nở. Phoebus đã vào một nhà. Quasimodo phải đợi lâu. Cuối cùng cửa mở ra. Phoebus đi ra, cuộn mình trong chiếc áo choàng đêm. Gã kéo chuông để anh ta vượt một góc phố rồi chạy theo, nhanh nhẹn như một con khỉ, gọi: - ‰, đại úy! Đại úy dừng lại. Hắn nói: - Anh chàng này muốn gì?.Quasimodo lại gần hắn: - Đại úy, mời ông theo tôi. Có một người muốn nói chuyện với ông. - Đây là một con chim xù lông, hình như mình đã trông thấy ở đâu đó. - Phoebus lầu bầu. - Đại úy, mời ông theo tôi. Đi đi, thưa ngài... Cô gái Ai Cập mà ngài đã biết... Cái tên ấy gây ấn tượng mạnh đến Phoebus. Ngày hành hình, hắn đã bước khỏi cửa sổ một lát, trước khi Quasimodo cứu cô gái. Không ai nói cho hắn biết cô gái Ai Cập còn sống và hắn cũng tránh nhắc đến cô gái này, cô gái đã để lại cho hắn một kỷ niệm nặng nề. - Cô gái Ai Cập! - Hắn kêu lên sợ hãi. - ở đâu? Mi hiện lên từ thế giới bên kia à? Hắn đặt tay lên chuôi gươm. - Nhanh! Nhanh lên! Lối này. Phoebus đánh một cú rất mạnh vào ngực gã điên và rảo bước đi. Chẳng bao lâu, hắn mất hút. Quasimodo trở về nhà thờ, thắp đèn rồi lên tháp của hắn. Cô gái bô-hê-miêng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Từ xa cô đã thấy hắn, cô chạy lại: - Một mình à? - Cô kêu lên, đau đớn. - Tôi không tìm thấy ông ấy. - Quasimodo trả lời lạnh lùng. - Phải đợi ông ta suốt đêm chứ! - Cô nói nóng nảy. Gã thấy cử chỉ giận dữ của cô, hiểu ý trách mắng. - Lần khác, tôi sẽ rình kỹ hơn. - Gã cúi đầu nói. - Cút đi! Gã lui ra xa. Cô không bằng lòng gã. Từ ngày đó, cô gái Ai Cập không trông thấy hắn đâu. Gã không đến xà lim của cô nữa. Nhiều lắm, đôi khi cô thấy thấp thoáng trên đỉnh tháp bộ mặt buồn rầu của người kéo chuông, đăm đăm nhìn cô. Nhưng cứ hễ cô vừa thấy gã là gã biến mất. Cô không thấy hắn nữa nhưng vẫn cảm thấy thần hộ vệ nhân lành của cô quanh mình. Thức ăn của cô được thay đổi do một bàn tay vô hình, trong lúc cô ngủ. Một buổi sáng, cô thấy trên cửa sổ một lồng chim. Trên xà lim của cô có một pho tượng làm cho cô sợ. Một lần cô đã nói thế trước mặt Quasimodo. Một sáng khác, cô không thấy pho tượng đâu nữa. (Tất cả những.việc này đều xảy ra ban đêm). Ai đã đập vỡ pho tượng? Người nào trèo lên tận đấy hẳn phải liều mạng sống của mình. Đôi lần, về ban đêm, cô nghe tiếng ai hát dưới những tấm lá chắn gió của gác chuông, như để ru cô ngủ, tiếng hát buồn và lạ lùng. Đó là những câu thơ không vần. Chỉ có một người điếc mới có thể làm như vậy. Một buổi sáng, thức dậy, cô thấy trên cửa sổ hai bình hoa nở tưng bừng. Suốt ngày cô ngồi vuốt ve con Djali và bóp vụn bánh mì cho chim én. Rồi cô hoàn toàn không trông, không nghe thấy Quasimodo nữa. Gã kéo chuông tội nghiệp dường như biến khỏi nhà thờ - Một đêm, mất ngủ, cô nghe tiếng thở dài bên cạnh xà lim của mình. Sợ hãi cô vùng dậy. Dưới ánh trăng cô trông thấy một đống không ra hình thù nằm ngay cửa phòng cô. Đó là Quasimodo, ngủ trên đá, như để canh gác cho cô.