Lâm Lôi cũng đồng ý.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc là Thánh vực ma đạo sư, Ma pháp Học viện thông thường chẳng lẽ lại để Thánh vực ma đạo sư đến dạy học sao?
"Con nghĩ thế nào?" Hoắc Cách vốn đang mỉm cười không khỏi sắc mặt lạnh xuống, mày cũng nhíu lại.
Tuy nhiên Hoắc Cách hiểu rõ rằng, Lâm Lôi từ khi nhìn thấy bát cấp song hệ ma pháp sư chiến đấu với dong binh tiểu đội liền muốn trở thành một ma pháp sư. Sao lúc này đây lại còn ấp a ấp úng? Hoắc Cách trong lòng cũng là hy vọng chính nhi tử của mình có thể trở thành ma pháp sư.
"Cha, con ..."
"Không, Lâm Lôi, đáp ứng cha ngươi đi." Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhướng mày, đột nhiên thay đổi nói.
Lâm Lôi những lời định nói ra liền dừng lại, đồng thời nghi hoặc trong lòng dò hỏi: "Đức Lâm gia gia, không phải để người dạy ta sao? Để người dạy thì cần gì đi học ở Ma pháp Học viện. Không phải tự nhiên lãng phí tiền học phí sao?"
"Không." Đức Lâm Kha Ốc Đặc trịnh trọng nói, "Ta đã hơn năm ngàn năm không có cùng Ngọc Lan đại lục chính thức tiếp xúc. Lâm Lôi ngươi phải biết rằng sau năm ngàn năm Ngọc Lan đại lục đã có không ít ma pháp sư không ngừng nghiên cứu các loại hình ma pháp mới, không biết sau hơn năm ngàn năm đó đã sản sinh biết bao nhiêu ma pháp mới rồi."
Lâm Lôi trong lòng giật mình.
"Hơn nữa Lâm Lôi ngươi phải biết rằng, Ô Sơn trấn này không phải là nơi để ngươi dương oai, ngươi cần phải bước ra một vũ đài rộng lớn hơn để thỏa chí tang bồng." Đức Lâm Kha Ốc Đặc trịnh trọng nói.
"Vũ đài thực rộng lớn, phải thực rộng lớn ..."
Lâm Lôi tâm trạng không khỏi kích động.
Nó không kìm hãm được nhớ lại ma thú khổng lồ 'Tấn Mãnh Long', nhớ lại tình cảnh kinh khủng lúc 'Hỏa Xà Chi Vũ' buông xuống, còn có vị Thánh vực ma đạo sư 'Lỗ Địch' dễ dàng khống chế chi chít những tảng đá to lớn nện xuống thực là tình cảnh tai họa.
"Tương lai."
Lâm Lôi tim đập, trống ngực không khỏi gia tốc, chính mình nếu cước đạp cự long bay lượn phía chân trời, nắm trong tay năng lực hủy thiên diệt địa, cái loại cảm giác đứng trên đỉnh núi nhất định phi thường tuyệt vời. Nghĩ vậy, Lâm Lôi cảm thấy trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào lên.
"Lâm Lôi, con đang suy nghĩ gì vậy?" Hoắc Cách có chút bất mãn, câu hỏi của mình vậy mà Lâm Lôi lại không chú ý.
"A, không có." Lâm Lôi lập tức nhìn về phía Hoắc Cách, vội vàng gật đầu trịnh trọng nói, "Cha, con trong lòng thực sự rất muốn trở thành một ma pháp sư, một tuần sau cha thu xếp cho con đến Vương Đô 'Phân Lai Thành' tham gia kỳ thi ma pháp chiêu sinh đi."
Hoắc Cách nghe thế mới nở nụ cười.
"Ma pháp sư, có phải là cái người biết thổi lửa không?" Tiểu Ốc Đốn ở một bên vui sướng vỗ tay nói.
"Ốc Đốn, đó là chỉ là một màn vui thôi! Không nên nhầm lẫn nó với ma thuật chân chính." Hoắc Cách nghiêm túc nói.